Mặt trời mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây. Lúc mặt trời mọc gọi là bình minh, còn khi mặt trời lặn thì người ta lại gọi là hoàng hôn.
Nhớ lúc giảng bài học này cho bọn con nít ở trại trẻ, ông Chín Tâm đã nói thế này. "Bọn con là đang ở trong giai đoạn bình minh của cuộc đời. Là giai đoạn phải cố gắng học tập rèn luyện để đến giai đoạn giữa trưa, là khi tụi con 20 – 40 tuổi các con sẽ có đủ kiến thức để sống, để làm việc giúp ích cho bản thân và xã hội. Và cũng là tích lũy được tiền bạc cũng như kinh nghiệm sống để qua 40 tuổi, các con được sum vầy bên con cái, bên người thương của mình."
Huệ Lan nhớ khi đó bà Tám Thu đang đi ngang qua lớp học, nghe thấy những lời đó thì dừng phắt lại. Bà đã hỏi thế này.
"Tại sao 40 tuổi thì muốn sum vầy bên con cái, mà không phải ở 1 độ tuổi trẻ hơn?"
Ông Chín khi đó đã cười và trả lời thế này.
"40 tuổi là lúc sức khỏe chúng ta đã đi xuống. Không còn sung sức được như xưa nữa, thêm vào đó là kinh tế tiền bạc ở độ tuổi này cũng đã dư dả hơn khoảng thời gian trước đó. Vì thế mà ta không thể chạy nhảy, không còn phải vội vàng kiếm tiền, nhưng lúc đó cũng lại là thời điềm ta nghĩ nhiều hơn cho ngày mai, cho tuổi già. Bởi có ai trong chúng ta lại mong muốn bản thân khi về già sẽ phải nhốt mình trong 4 bức tường và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343159/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.