Và tiếng khóc đã không chỉ thu hút Vũ Dương, mà cả Phan Kiến Văn cũng phải quay đầu lại nhìn. Thấy đám đông vì tiếng khóc kia mà bu lại đông hơn, khiến lực lượng chốt chặn ở điểm phong tỏa phải chật vật đối phó, thì chàng Trưởng phòng chẳng còn cách nào khác là chạy nhanh tới đó để can thiệp. Nhưng trước khi đi, Phan Kiến Văn không quên thòng lại 1 câu.
- Đồng chí Vũ Dương! Tôi tin đồng chí có IQ hơn người nên chuyện nhỏ này chắc chắn không thể làm khó đồng chí được. Và phải nên nhớ nhiệm vụ chúng ta là bảo vệ đời sống của nhân dân, truy tìm và loại bỏ những thành phần xấu ra khỏi xã hội..
- Tôi biết rồi!
1 câu trả lời thể hiện sự nhượng bộ đã đạt đến mức cực đại của Trịnh Vũ Dương khiến ai đó nở nụ cười tươi như hoa. Phan Kiến Văn rời đi bỏ lại cỗ thi thể và 2 con người đang chăm chú quan sát từng xăng ti mét 1 trên phần xác thịt đã bắt đầu bốc mùi hôi thối.
- Ngâm nước 1 đêm, giờ lại bị phơi nắng thế này nên việc xuất hiện mùi là không thể tránh khỏi. Đeo thêm 1 cái khẩu trang nữa hoặc tránh ra chỗ khác 1 chút đi. Dù sao ở đây cũng không có việc của cô.
Dừng lại để trưng ra 1 nụ cười khẩy, gã bác sĩ pháp y đáng ghét đó tiếp.
- Cô Hứa Hà Huệ Lan yên tâm! Dù giờ cô không chịu nổi nữa thì tôi cũng đã công nhận cô có tinh thần thép rồi. Không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343158/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.