- Là muốn nhờ cậu tìm xem trong số những người đi viếng cho cô của hắn ta hoặc không hở? Nhưng tìm kiểu gì khi người cô đó mặt mũi tròn méo thế nào cậu còn không biết..
Định nói thêm điều gì nữa nhưng Trịnh Vũ Dương đã phải dừng lại bởi 1 hình ảnh trên màn hình điện thoại của Phan Kiến Văn. 1 cô gái trẻ.. không, phải nói là rất trẻ mới đúng. Tuổi chừng 18-20, mái tóc thì dài quá lưng, mà lại còn đen huyền và óng ả. Chỉ là dù ảnh màu, nhưng nước ảnh đã ố vàng va có vẻ rất cũ kĩ.
- Là người cô đó hả?
Đáp lại suy đoán của Trịnh Vũ Dương, Phan Kiến Văn gật mạnh đầu. Có điều sau cái gật đầu đó lại là 1 tiếng thở dài não nề. Anh chàng Trưởng phòng thu cái điện thoại về, rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ chán nản.
- Nghe giọng điệu khẩn thiết của cậu ta thì tôi cũng thật muốn giúp lắm. Cậu biết mà nơi tổ chức tang lễ của bà Duyên có bố trí camera an ninh, nên muốn tìm người thì chỉ cần trích xuất camera là được. Có điều..
Dừng lại để xoa xoa cái cằm đã lúng phún râu của mình, Phan Kiến Văn tặc lưỡi liền mấy cái.
- Đây là 1 tấm ảnh của tận 22 năm về trước. 22 năm chắc chắn cô gái trong ảnh đã trở thành 1 bà thím tuổi ngoài tứ tuần. Nên vóc dáng và gương mặt sẽ nào còn được như trong tấm ảnh này.
- Nhưng sao chắc được là bà cô ruột của Hà Văn Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343426/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.