Trữ Hoài Tĩnh tập trung ngưng thần để bản thân không rơi vào vòng dụ hoặc của tiếng đàn quỷ dị này. Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Hoài Xa bên cạnh thì chỉ thấy hắn vẻ mặt say mê, đôi mắt chứa đầy lưu luyến, xem ra tâm trí đã bị mê hoặc.
Hắn không dám đánh thức Trữ Hoài Xa vì chẳng biết tiềng đàn này có bao nhiêu nguy hại, nếu tùy tiện ra tay thì chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống trở tay không kịp. Điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là quan sát tình hình, Mẫu Đan lâu này quả thật có chút tà khí, Liễm Trần cũng không phải là người đơn giản.
Trữ Hoài Tĩnh nhìn nhìn xung quanh, phát hiện tuy tất cả đều trầm mê trong tiếng nhạc nhưng vẫn có người tỉnh táo như mình. Hắn đột nhiên phấn khởi, muốn xem người này rốt cuộc là ai.
Men theo thang gỗ xuống lầu, hoàn toàn không có kẻ nào phát hiện dị động của hắn. Trữ Hoài Tĩnh tránh khỏi tầm nhìn của Liễm Trần, đi theo một hành lang gấp khúc đến hậu viện của Mẫu Đan lâu.
Thâm sắc thân ảnh đứng trong sân, bóng lưng thanh lịch lộ ra cảm giác cô đơn xen lẫn ưu sầu, mái tóc đen dài tự do bay lượn trong gió.
“Là ai?” Người kia đột nhiên quay đầu, giọng nói có phút phẫn nộ.
“Là ta.” Trữ Hoài Tĩnh tuy có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hắn nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
“Tứ điện hạ?” Nguyên Nhược Khê nhíu mày nghi hoặc.
“Nguyên đại tướng quân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-chi-gong-xieng-gong-xieng-rang-buoc/2567812/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.