Trữ Hoài Tĩnh sau khi đuổi Trữ Hoài Xa về nhà thì tự mình hồi phủ. Hắn vừa đến cửa liền thấy một hắc y nhân đứng đó chờ mình.
“Ngôn Chi, đã trễ rồi sao ngươi còn đứng ở đây?” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi đến gần.
“Bệ hạ đến.” Triệu Ngôn Chi nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhàn nhạt nói.
“Là Phụng Viêm kêu ngươi tìm ta nhưng ngươi không muốn ta bị quấy rầy nên mới phải đứng đây để chờ?” Trữ Hoài Tĩnh thử hỏi.
Triệu Ngôn Chi không trả lời mà xoay người bước vào Vương phủ, hắn lo lắng để lại một câu rồi biến mất: “ Bệ hạ dường như mất hứng.”
Trữ Hoài Tĩnh không nói gì, chỉ là khóe miệng cong lên thành một độ cung thật đẹp. Hạ nhân thấy hắn đều cung kính hành lễ, Trữ Hoài Tĩnh cũng mỉm cười đáp trả.
Trong hậu viện, thư phòng vẫn còn sáng đèn, Trữ Hoài Tĩnh biết bên trong ngoại trừ y thì sẽ chẳng còn ai khác.
Hắn đến gần rồi chợt nhíu mày khi nghe thấy đoạn đối thoại bên trong, vẻ mặt mất tự nhiên nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Trữ Hoài Tĩnh đẩy cửa bước vào, hương thơm của cây phật thủ nhàn nhạt lan tỏa.
Trữ Giác Phi một tay cầm sách một nâng chung, trên mặt không hề có chút biểu cảm dư thừa, y nghe thấy tiếng mở cửa cũng không phản ứng giống như mọi chuyện đều trong dự liệu.
“Đã trễ thế này sao còn không nghỉ ngơi?” Trữ Hoài Tĩnh đến cạnh Trữ Giác Phi, đưa tay cầm lấy chung trà trong tay y rồi tính tế nhập một ngụm nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-chi-gong-xieng-gong-xieng-rang-buoc/2567814/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.