Khi Quýt tròn một tuổi, tiệm sửa xe của Chu Bích Dã đã có quy mô nhất định, doanh thu ổn định rồi thì Lương Tiêu Mộng bắt đầu xoay qua chuyện nhượng quyền quán đồ nguội.
Đang kỳ thực tập, Trác Nhĩ không quá bận, thường xuyên qua phụ Tiêu Mộng lo liệu việc buôn bán, còn Lâm Khác ở bên kia đại dương cũng tranh thủ thời gian giúp Tiêu Mộng soạn bộ hồ sơ nhượng quyền.
Quýt lớn lên trong hai cửa hàng ấy: gian trong của quán đồ nguội đặt cũi cho bé, còn phòng tiếp khách của tiệm sửa xe thì có hẳn một góc "khu vui chơi" mini.
Trong ký ức của Trác Hồng, quãng thời gian đó là lúc nhà ba người của Quýt hạnh phúc nhất, nhiều hy vọng nhất.
Mùa hè Trác Nhĩ tốt nghiệp, Lâm Khác về nước. Quýt mười chín tháng đã đi nhà trẻ, đang thời kỳ bùng nổ ngôn ngữ, thấy Lâm Khác là gọi "phư-phư (叔叔, chú)".
Bé gọi "bố", "mẹ" với "dì nhỏ" là rõ nhất, tiếp theo là Na Na (bà nội) và Đu Đu (cô).
"Phư-phư có đẹp trai không?" Lương Tiêu Mộng hỏi Quýt.
Quýt nào hiểu "đẹp trai" là gì, nhưng rất thích được "chú" vác lên vai bay máy bay.
Hai năm không về, Trác Hồng vốn đã có ý kiến với Lâm Khác, giờ thấy giữa Lâm Khác và Trác Nhĩ vừa xa cách vừa ngượng ngập, bà càng cảm thấy toan tính của mình xem như đổ bể.
Hơn nữa mọi người đều cho rằng Lâm Khác ở Mỹ từng có bạn gái sống chung. Trong lòng Trác Hồng nghĩ rằng dẫu anh có làm nên đi chăng nữa thì cũng khó xứng với Trác Nhĩ.
Trác Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyt-nay-mam-ha-nac-da-cat/4669751/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.