Nán lại trong phòng nhiều ngày, thật sự là nhàm chán tột cùng, ta chỉ biết mình đã đến kinh sư, không biết mình rốt cuộc ở vị trí nào. Sau đó hỏi quản gia, mới biết Hoàn Nhã Văn bốn biển là nhà, ở nơi nào cũng từng mua đình viện, tự nhiên ở kinh sư cũng không ngoại lệ. Y đặt tên cho mỗi một nơi, trạch viện hiện tại ở, tên là Bích Hoa trạch.
Ta vẫn không uống thuốc Hoàn Nhã Văn sai người đưa tới, ta biết những thứ đó đều là linh đan thánh dược, nhưng ta cứ cảm thấy phải kiên trì cái gì đó, có lẽ là không muốn nhận sự bố thí của kẻ thù. Hoàn Nhã Văn đến mấy lần, mỗi lần ta đều lấy khuôn mặt thối nhất lạnh nhất đối với y, y dường như cũng không để ý lắm, chỉ bảo ta uống thuốc rồi rời khỏi. Ta biết rõ thân thể mình ngày một tệ hơn, có lẽ ngày chết cách ta cũng chẳng còn xa. Ta quen với cuộc sống một mình, dù sao ta đã cô độc ngần ấy năm rồi, có lẽ có người bầu bạn ta còn không thích ứng được.
Ngày này Hoàn Nhã Văn lại đến thăm. Ta đang ngồi trên ghế ngắm bức tranh chữ kia. Ta rất muốn làm như không nhìn thấy y, nhưng mỗi lần y đến ta đều chẳng cách nào mà không nói chuyện. Ta nói: “Ngươi lại đến làm gì.” Trên bàn không có thuốc, y sẽ không tự mình đưa thuốc đến cho ta chứ? Hoàn Nhã Văn lại không trả lời: “Nếu ngươi thích thì cho ngươi đấy.” Ta không hiểu ý tứ của y lắm, y chỉ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884037/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.