Một đôi tay thanh mảnh vươn ra trước mặt ta, Tu Mi đồng thời hơi khẩn trương nói phía sau: “Hoàn công tử, ngươi không nên đụng vào hắn, người hắn không sạch sẽ.” Ta cũng theo bản năng dịch về sau, tuy rằng ta hiện tại hận không thể thiên đao vạn quả Tu Mi, nhưng ta lại không muốn làm bẩn người khác. Thế nhưng đôi tay ấy vẫn dịu dàng lại cố chấp đỡ cánh tay ta. Mái tóc dài rối tung che toàn bộ mặt, nhưng ta vẫn có thể từ khe hở nhìn thấy khuôn mặt thanh tú thoát tục kia, và cả đôi mắt sáng ôn nhu ấy. Lại là y. Hoàn Nhã Văn.
Tuy rằng ta đã biết nguyên nhân y giết người nhà ta, nhưng thù phụ mẫu bất cộng đái thiên, y đã hủy nhà ta, vô luận có phải là lỗi của phụ mẫu ta hay không, ta đều không thể tha thứ cho y.
Chỉ là lúc này ta thật sự đã bất lực. Toàn thân ta đại khái đã chẳng tìm được một chút da hoàn chỉnh, trên mặt có lẽ cũng có rất nhiều vết roi, không biết về sau võ công của ta liệu còn có thể khôi phục hay không… Nếu ngay cả thù nhà mà ta cũng không báo được, thế ta chỉ có thể lấy cái chết để đáp đền ân dưỡng dục của phụ mẫu. Bất quá cho dù ta báo thù rồi, ta vẫn sẽ không sống tạm bợ trên đời, bởi vì ta chẳng có gì cả, sống tiếp, cũng chẳng qua là đang lãng phí sinh mệnh mà thôi.
Hoàn Nhã Văn thả ta ra, thân thể ta lại rơi thẳng xuống như bị rút hết xương cốt, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/69388/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.