Mấy ngôi sao sáng không biết leo lên không trung màu lam thẫm từ khi nào, cả thành thị phảng phất rắc xuống từng tầng lưu sa màu chàm. Giờ này khắc này, ta mới phát hiện nơi mình và Cửu Linh đi đã rất xa Bích Hoa trạch.
Trên đường ta mua một cái bánh nướng mà ăn, vừa ăn miệng còn phun khói phù phù. Lâu lắm không cảm nhận được cảm giác vì thức ăn mà cảm thấy hưởng thụ vô cùng kiểu này.
Chúng ta đi vào đại sảnh Bích Hoa trạch liền nhìn thấy Hoàn Nhã Văn ngồi bên trong, cùng với một bàn đồ ăn trước mặt y. Đồ ăn đã không còn bốc hơi, trên mặt canh đã nổi lên một lớp mỡ đặc. Hoàn Nhã Văn ngồi trước cái bàn kia, vẻ mặt thanh viễn mà bình tĩnh, vùng chân mày lại có một chút sầu lo không dễ phát hiện. Thấy ta đến, y lập tức đứng dậy nói: “Ta còn cho là các ngươi đã xảy ra chuyện, còn may.”
Ta không nói gì, cảm thấy y thật là kỳ quái, hai người lớn như vậy, sao có thể gặp phải chuyện gì. Y nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Đồ ăn cũng nguội rồi, để ta bảo người đi hâm lại cho các ngươi.” Ta nhíu mày nói: “Không cần chuẩn bị phần của ta, ta đã ăn ở bên ngoài rồi.” Hoàn Nhã Văn hỏi: “Thế có muốn ăn canh không? Hôm nay thời tiết rất lạnh, ăn canh ấm áp thân thể khá tốt.” Ta vốn định cự tuyệt, nhưng thấy y dường như vẫn chờ chúng ta, cảm thấy hơi áy náy, liền đáp: “Tùy tiện.”
Hoàn Nhã Văn cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884038/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.