Edit: Âu Dương Lam
Bầu trời dần dần sáng lên.
Đến khi mặt trời lên cao, Dư Thính mới dậy, cô chậm rãi xuống giường, chậm rãi rửa mặt, động tác còn chậm hơn rùa.
Lề mề một lúc lâu mới xuống phòng ăn, những người còn lại đã ăn sáng từ sớm, chỉ còn lại cô lẻ loi ngồi ở trước bàn ăn bánh sandwich.
Dư Thính một tay để không, một tay gõ chữ: [Chào buổi sớm.]
Gửi.
Bây giờ vừa đúng 9 giờ, điện thoại rung lên một tiếng, tin nhắn gửi tới đến: [Không sớm.]
?
[Cậu không sớm.]
Không sớm sao?
Không sớm có nghĩa là gì!
Dư Thính gãi tai gãi má không thể hiểu nổi ý của Yến Từ.
Lật xem lịch sử trò chuyện một lần, tầm mắt không khỏi dừng lại ở cuộc đối thoại tối hôm qua——
[Cậu mau đi ngủ đi, lần sau tôi nhất định sẽ nhắn tin cho cậu sớm một chút.]
“…”
Dư Thính đột nhiên ê răng.
Phàm là người có chút EQ đều có thể nhận ra lời của cô chỉ là khách sao, nhóc đáng thương sao vậy chứ, tại sao lại coi lời này là thật vậy chứ?
[Vậy… Mấy giờ mới là sớm?] Cô thử hỏi.
[Năm giờ.]
Dư Thính: “…”
Dư Thính: [Cậu nghĩ tôi là con gà trống à?]
Yến Từ: [Không hề.] Anh trả lời một cách nghiêm túc: [Giống loài không thể vượt qua.]
“…?”
Thôi vậy.
Dư Thính lười lý luận với anh, tắt màn hình chuyên tâm ăn sáng.
“Bé ngoan, giáo viên lớp lễ nghi mười giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577209/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.