Trans: Mật
“Yến Từ, cậu không mời tôi vào trong sao?”
Yến Từ giật mình, khẽ nghiêng người.
Không gian trong phòng không rộng lắm, chỉ khoảng 50m2, vài món đồ gia dụng linh tinh trong nhà cũng đều “có tuổi” cả rồi, nhưng đều rất gọn gàng, sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, trong không khí có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng nhàn nhạt phảng phất.
Trên bàn đặt một bức di ảnh, dung mạo giống với gương mặt của bà lão ở hình nền điện thoại.
Dư Thính không dám tùy tiện nhìn lung tung, ngoan ngoãn thu tầm mắt lại.
Diện tích phòng khách nhỏ, không có ghế sofa, chỉ có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đôn.
Dư Thính túm váy, khẽ nhíu mày.
Yến Từ không nói gì cả, bật quạt lên, giơ tay ý bảo cô ngồi đi.
Dư Thính cẩn thận dè dặt đặt mông ngồi lên.
Rất cứng.
Đây là cái ghế cứng nhất mà cô từng ngồi trong cuộc đời này.
Cô ngồi không yên, xê qua dịch lại, cho dù động tác rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Yến Từ.
Đầu tiên anh chớp mắt nghi ngờ, rồi sau đó lật tung các ngăn tủ tìm ra được một chiếc đệm tương đối mềm kê lên trên. Điều này làm cho Dư Thính càng không thoải mái, mấy chiếc lông bị xổ ra của chiếc đệm chọc vào mông, ngứa.
Dư Thính cũng ngại không dám đưa ra ý kiến, dù sao thì cô cũng là vì nhiệm vụ mới không suy nghĩ kỹ mà đến đây làm phiền, nếu bị Yến Từ ghét bỏ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577208/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.