Chương trước
Chương sau
Lâm Xuyên cựa quậy muốn leo xuống, lại bị Mộc Hạc mạnh mẽ ôm chặt. Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh này, lại tiếp tục vùng vẫy nói: "Thả em ra."

Mộc Hạc không chịu, nhíu mày, tay còn vỗ một cái vào mông cậu: "Em ngồi yên đi."

Vị thư kí bị tha hóa bởi đồng tiền vẫn là có chút đợi lâu quá, lại giơ tay lên, gõ cửa. Lần này, anh ta còn đặc biệt lên tiếng, hỏi vào bên trong: "Mộc tổng, tôi đã mang đồ ngài yêu cầu rồi, xin hỏi có được vào không ạ?"

Thư kí nói xong, lại đợi thêm một phút mới nghe được giọng Mộc Hạc vọng từ phía trong truyền ra: "Được rồi, vào đi."

Thư kí không chần chừ một giây, đẩy cửa đi vào. Anh ta đang định mở đèn phòng, lúc này lại cảm giác được sự đe doạ, liền len lén liếc về phía nơi có ánh sáng duy nhất trong phòng.

Phía giường bệnh, ánh sáng vàng ấm áp, nhảy nhót trên khuôn mặt người đàn ông, chiếu lên đôi mắt sắc bén và lạnh lùng. Nhưng điều đặc biệt là người đang quay lưng lại với anh ta, không nhìn được mặt, chỉ nhìn được làn da sau gáy, mờ mờ ảo ảo hiện lên một vết cắn trên làn da trắng tuyết. Vết cắn nửa chìm vào màn đêm, nửa bị che đi bởi lớp áo bệnh nhân khiến người ta cảm tưởng như vết cắn ấy chỉ là ảo giác.

Thư kí còn đang mải cảm thán, lại lần nữa cảm nhận được luồng sát khí phóng tới, lần này là rõ như ban ngày.

Anh ta vội vội vàng vàng đặt đồ xuống bàn nhỏ gần cửa sổ, sau đó rất muốn sống mà tạm biệt rời đi. Mộc Hạc cũng tạm thời hài lòng với biểu hiện của thư kí, sẽ không so đo với anh ta thêm nữa.

Hắn thả cậu xuống giường, để cậu ngồi đó, bản thân đi lấy đồ ăn cho cậu. Lâm Xuyên ngồi đung đưa chân trần, cảm giác hơi buồn chán, lại nhìn về bóng lưng cao lớn của người đàn ông, môi khẽ cong lên, cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp. Cậu ngồi cũng không làm gì, lại nhìn quanh, thấy điện thoại của hắn đặt trên đầu tủ cạnh giường, muốn mượn một lát.

"Mộc Hạc, em mượn điện thoại anh chơi một chút nhé."

Mộc Hạc đang bày đồ ăn ra bàn, không nghĩ nhiều mà đồng ý: "Được, mật khẩu là sinh nhật của em."

Lâm Xuyên "ồ" lên một tiếng, cầm lấy điện thoại của hắn, mở màn hình. Màn hình khoa là một chú mèo, nhìn khá quen mắt. Nhìn một lúc cậu mới chợt nhớ ra, bé mèo này cậu gặp qua rồi, tên là Miu. Nhìn cục tròn lúc trước đã lớn hơn, trái tim cậu khẽ mềm nhũn vì sự đáng yêu, không ngờ bé mèo ấy là Mộc Hạc nuôi.



Cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều, mở màn hình khoá. Mộc Hạc lúc này như mới chợt nhớ ra điều gì đó, muốn ngăn cậu lại nhưng tiếc là đã muộn, cậu đã mở xong khóa màn hình rồi. Màn hình vừa đổi, sắc mặt cậu cũng theo đó đổi luôn.

Chỉ thấy trong ảnh là một chàng thanh niên xinh đẹp, đôi mắt mơ màng, mặt đỏ ửng. Đôi môi đỏ hồng hơi hé, như có như không chảy ra một chút nước miếng trong suốt, ẩn ẩn lộ lộ hàm răng trắng tinh. Mái tóc đen vì mồ hôi mà hơi dính vào mặt thanh niên, tạo ra sự tương phản rõ ràng và nối bật. Khuôn mặt vốn xinh đẹp của thanh niên giờ càng thêm kiều diễm và quyến rũ. Chỉ cần là đàn ông, nhìn vào khuôn mặt ấy cũng phải quỳ gối và cầu xin được người thanh niên nhìn một lần.

Toàn thân thanh niên trần trụi, làn da trắng mịn hoàn toàn được phô diễn ra bên ngoài, như một chiếc bánh ngọt được làm tỉ mỉ, khiến người ta muốn cắn. Hai bên ngực như hai trái anh đào, đỏ mọng, nhìn rất ngon miệng. Vì được chăm sóc cẩn thận, toàn thân thanh niên không có lấy một tì vết. Chắc cũng chính vì lí do ấy khiến người ta chỉ muốn nhúng chàm cậu, đặt lên cậu cũng dấu vết mờ ám.

Cũng thật sự là trùng hợp, người chụp bức ảnh này cũng không hề ngược đãi bản thân, lại không một chút thương hoa tiếc ngọc. Trên thân thể đầy đặn của thanh niên, xuất hiện chi chít những bông hoa nhỏ đỏ thắm, xen kẽ là những vết bầm tím có chỗ hơi xanh. Di chuyển xuống bên dưới là cặp chân trần trắng mịn, nõn nà như ngọc.

Chỉ cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được những xúc cảm sung sướng khi chạm vào phần đùi gợi cảm.

Nhưng điều khiến người ta đặc biệt chú ý tới là phần chất lỏng trắng đục giữa hai chân thanh niên. Như một dòng sữa thơm ngọt vô tình bị đổ vào, loang lổ, chảy xuống phần ga giường nhăn nhúm bị ướt. (5°

Nhìn bức ảnh, Lâm Xuyên không nói gì, trầm mặt. Mộc Hạc không dám nghĩ ngợi thêm cái gì khác chỉ vội vàng lấy lại điện thoại, giấu ra sau lưng. Khuôn mặt chột dạ thấy rõ, hắn không lên tiếng, cũng không dám lên tiếng, len lén nhìn biểu cảm của cậu. Trong lòng không biết là đã cầu khấn biết bao nhiêu lần rồi.

Mãi một lúc sau cũng không thấy cậu nói gì, hắn mới khẽ nhúc nhích, định tiến lại gần hơn. Bất chợt cậu ngẩng mặt lên, nước mắt rơi xuống làm hắn hú hồn, điện thoại cũng rơi xuống đất. Hắn vội vội vàng vàng tới bên cậu, lau nước mắt, miệng không ngừng xin lỗi.

"Bé cưng, bảo bối, anh xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc."

"Ngoan nào, anh xin lỗi nha, xin em, em đánh, em mắng anh cái gì cũng được, đừng khóc có được không?"

"Anh sai rồi, anh không nên làm vậy với em, sau này sẽ không dám nữa. Anh xin thề!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.