Lâm Xuyên cựa quậy muốn leo xuống, lại bị Mộc Hạc mạnh mẽ ôm chặt. Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh này, lại tiếp tục vùng vẫy nói: "Thả em ra."
Mộc Hạc không chịu, nhíu mày, tay còn vỗ một cái vào mông cậu: "Em ngồi yên đi."
Vị thư kí bị tha hóa bởi đồng tiền vẫn là có chút đợi lâu quá, lại giơ tay lên, gõ cửa. Lần này, anh ta còn đặc biệt lên tiếng, hỏi vào bên trong: "Mộc tổng, tôi đã mang đồ ngài yêu cầu rồi, xin hỏi có được vào không ạ?"
Thư kí nói xong, lại đợi thêm một phút mới nghe được giọng Mộc Hạc vọng từ phía trong truyền ra: "Được rồi, vào đi."
Thư kí không chần chừ một giây, đẩy cửa đi vào. Anh ta đang định mở đèn phòng, lúc này lại cảm giác được sự đe doạ, liền len lén liếc về phía nơi có ánh sáng duy nhất trong phòng.
Phía giường bệnh, ánh sáng vàng ấm áp, nhảy nhót trên khuôn mặt người đàn ông, chiếu lên đôi mắt sắc bén và lạnh lùng. Nhưng điều đặc biệt là người đang quay lưng lại với anh ta, không nhìn được mặt, chỉ nhìn được làn da sau gáy, mờ mờ ảo ảo hiện lên một vết cắn trên làn da trắng tuyết. Vết cắn nửa chìm vào màn đêm, nửa bị che đi bởi lớp áo bệnh nhân khiến người ta cảm tưởng như vết cắn ấy chỉ là ảo giác.
Thư kí còn đang mải cảm thán, lại lần nữa cảm nhận được luồng sát khí phóng tới, lần này là rõ như ban ngày.
Anh ta vội vội vàng vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643956/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.