Lâm Xuyên nhíu mày, nước mắt rơi xuống đều bị Mộc Hạc lau đi. Cậu đẩy hắn ra, xoay người, trùm chăn, bộ dáng không muốn nói chuyện với người khác. Mộc Hạc cũng không biết phải làm sao, chân cứ đứng tại đó tới hơn 3 phút sau mới có dấu hiệu nhúc nhích.
Hắn thở dài một hơi, mới dè dặt leo lên giường, ôm cái cục tròn tròn trên giường vào lòng. Cục tròn trong lòng nhúc nhích một hồi, không thoát ra được, im lặng một chút lại cựa quậy dữ dội hơn. Mộc Hạc sợ cậu sẽ bị ngạt bên trong chăn, mới nhấn nhấn một chút, nhẹ giọng như dỗ con nít.
"Ngoan, đừng đạp lung tung, ngạt thở đó."
Cậu im lặng, không nói chuyện cũng không cựa quậy thêm nữa. Một bộ dáng tức giận không hề nhẹ. Mộc Hạc đợi thêm một lúc, không thấy cậu động đậy gì mới lại chọc chọc thêm một cái nữa, nhẹ giọng.
"Bảo bối, anh biết sai rồi, em mau chui ra đi."
"..."
"Em đói bụng mà, mau ra ăn đi nào, đồ ăn sắp nguội tới nơi rồi."
"...."
"Bảo bối ơi, bảo bối à."
Hắn liên tục ở bên cạnh nỉ non, cậu ở trong chăn ôm một bụng tức giận liền thẳng chân đạp cho hắn một cái. Hắn bị cậu đá lăn xuống dưới mà cậu thì cũng vì cử động mạnh mà vết thương nhói lên. Cậu hít một hơi khí lạnh nhưng nhất quyết không kêu đau một tiếng nào, cậu sợ kêu lên một tiếng, tên điên kia chắc chắn sẽ lột chăn ra.
Nghĩ tới cảnh tượng bản thân vì một bức ảnh mà khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643957/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.