Chương trước
Chương sau
Mặt trời lên cao tới quá nửa, ánh nắng so với lúc đỉnh điểm cũng không bớt chút gay gắt, Lâm Xuyên nằm trong phòng hồi sức cũng dần dần mà tỉnh lại. Đập vào mắt cậu đầu tiên là trần nhà màu trắng lạ lẫm, bên mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng mà hồi nhỏ vẫn hay ngửi thấy mỗi lúc cơ thể đột ngột biến động. Cậu mơ hồ nhận ra đây là bệnh viện.

Trong vô thức, cậu khẽ đưa tay sờ bụng mình, mặt bụng mềm mại phẳng lì không chút thay đổi ấy vậy mà cậu lại cảm thấy an tâm. Có lẽ là tình phụ tử trời sinh trong tâm khiến cậu cảm nhận được đứa trẻ trong bụng mình vẫn còn.

Đột ngột, một bóng đen bao phủ khắp người cậu, che đi ánh nắng hắt từ cửa số. Đợi tới khi cậu nhận ra khác thường đã nhìn thấy khuôn mặt Mộc Hạc đang ở ngay phía trên cách cậu không xa. Dư âm của tối qua quá khủng khiếp, lại thêm với giấc mộng kinh hoàng đó mà trong phút chốc, mắt cậu trừng lớn, toàn cơ thể run lên bần bật.

Trong tiềm thức cậu cảm nhận được đe doạ, vội vội vàng vàng dịch nhanh người sang bên trái, cách càng xa hắn càng tốt. Tất cả đều là theo phản xạ của cơ thể nên cậu không chú ý hoàn cảnh xung quanh, giá đỡ túi truyền dịch bị cậu xô tới chao đảo. Không ngoài dự đoán, giá đỡ lập tức bị xô ngã xuống đất, mũi kim trên tay cậu cũng theo đó mà bị rút ra một cách mạnh bạo làm chỗ mũi kim đâm chảy ra một dòng máu.

Cơn đau từ miệng vết thương, đi theo dây thần kinh, kích thích lên chỗ đại não, cảnh báo cho chủ nhân cơ thể.

Đến bấy giờ cậu mới cảm nhận được cơn đau mà tỉnh táo hơn một chút. Nhưng đợi cậu tỉnh táo, cũng là lúc cơ thể cậu đang ở ngay rìa mép giường bệnh, một phút lơ là, cậu bị rơi xuống.

Tất cả một loại hành động diễn ra chưa quá 2 phút, Mộc Hạc chỉ mới kịp nhìn thấy cậu đang ngã ngửa ra đằng sau, trong khi não bộ còn chưa kịp truyền đi thông tin thì cơ thề đã hành động trước. Tay hắn vương ra, túm lấy cánh tay nhỏ nhắn được băng bó cẩn thận của cậu kéo trở lại. Cả cơ thể hắn đều đổ về phía trước, kéo cậu đang ngơ ngác vào lòng.

Khi ôm cậu còn không quên thả ra chút pheromone an ủi. Lâm Xuyên cũng là chưa kịp thích ứng, chỉ cảm thấy, mùi thuốc khử trùng nhanh chóng bị một mùi hương dễ chịu khác thay thế, toàn cơ thể vừa rồi như được một làn nước mát xoa dịu. Cậu vô thức hít lấy, mắt cũng lim dim muốn nhắm lại, hưởng thụ thêm một chút.

Khi cơ thể đã hoàn toàn thả lỏng, não bộ của cậu cũng bắt đầu tỉnh táo hơn, cậu chợt nhận ra bản thân đang vô thức dựa vào người hắn, còn ôm hắn. Nháy mắt mặt cậu tối sầm, mạnh mẽ đẩy hắn ra, không hề cho hắn một sắc mặt tốt.

Mộc Hạc thấy cậu đã tỉnh táo lại, cũng vui vẻ tính lại gần, muốn xem xem cậu hiện tại đã ổn hơn chưa, nhưng chưa tới gần, hắn đã nghe cậu nói.

"Anh, tránh xa tôi ra."

Hắn như hóá đá, nhớ lại hành động của mình tối qua mà hối hận. Hắn không nói lời nào, lập tức quỳ phịch xuống, đầu gối ôm hôn sàn nhà của bệnh viện, cậu lập tức trừng lớn mắt, không dám tin. Như cảm thấy chưa đủ thành ý, hắn lê đầu gối trên sàn nhà, lê tới gần giường bệnh cậu nằm, vươn tay nắm lấy tay cậu. Cậu giật mình rút tay nhưng rút không được, bất lực nhìn hắn nắm tay cậu đưa lên bên má.

Ngước đôi mắt cún con cùng hàng nước mắt trực chờ rơi xuống, giọng hắn run lên.



"Bảo bối, anh sai rồi, anh sai rồi."

"Xin lỗi em."

"Anh xin lỗi."

Cậu cũng bị hắn làm cho bất ngờ đến mức quên mất luôn khả năng ngôn ngữ. Cậu há miệng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu không nhìn hắn, tay cũng rút lại.

"Không cần, anh đi đi."

Hắn cứ quỳ ở bên giường, không một chút động đậy.

"Chúng ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, bây giờ còn dây dưa cũng không cần thiết nữa..."

Cậu còn chưa nói hết, hắn đã túm chặt lấy chăn của cậu, dòng nước mắt theo đường nét khuôn mặt hắn chảy xuống. Cả cơ thể cũng run lên thấy rõ, hắn điên cuồng lắc đầu.

"Không, không, xin em."

"Anh xin lỗi, bảo bối."

"Anh sai rồi, anh không thể sống thiếu em được, làm ơn, anh xin em."

Cậu thở dài, lần đầu tiên cậu thấy hắn bất lực và hèn kém đến vậy. Lần đầu tiên đứng trên góc nhìn của một người từng tiếp xúc với hắn chứ không phải là góc nhìn theo cảm nhận của một đọc giả nhìn nhân vật trong sách.

Trái tim cậu nhói lên, mũi có chút cay cay, không biết vì sao, cậu lại muốn khóc tới vậy.

Cậu không lên tiếng nữa, cũng không nhìn hắn, mặc hắn ở đó liên tục cầu xin. Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện lúc này chỉ còn lại tiếng van xin hòa cùng với tiếng nấc.



Ngoài cửa, Lục Vũ đứng nhìn tất cả, anh nhìn ra con trai mình cũng đã yêu hắn nhưng anh chỉ đứng đó, không bước vào trong. Anh không muốn xen vào chuyện tình cảm của con cái quá nhiều, cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của chúng, dù sao, với một đứa trẻ đã đủ tuổi vị thành niên, anh sẽ chỉ đưa ra lời khuyên mà thôi.

Anh đứng đó một lúc lâu, bên cạnh xuất hiện thêm một bóng lưng cao lớn, cao hơn anh hẳn một cái đầu. Lâm Phong đột nhiên lên tiếng.

"Nhìn thấy cảnh này, anh đột nhiên lại cảm thấy quen thuộc tới lạ."

Lục Vũ lập tức nở nụ cười nhạt, mắt hướng vào trong phòng nhưng lời nói lại hướng về người bên cạnh.

"Sao lại không quen thuộc cho được, anh cũng đã quỳ như vậy mà."

"Ha ha."

Lâm Phong cười hai tiếng không nói gì, tâm trí bỗng nhớ lại khung cảnh lúc ấy, lần đầu tiên anh quỳ xuống trước người khác. Đó cũng là lần đầu tiên anh cầu xin một người, cầu xin người đó đừng tự tử, đừng bỏ đi đứa con của anh.

Anh khẽ liếc nhìn người bên cạnh, dù đã trôi đi rất lâu, nhưng người thanh niên khi ấy vẫn mãi không thay đổi, vẫn xinh đẹp như xưa. Anh không nhịn được mà đưa tay khẽ vuốt ve phần gáy của Lục Vũ, nhỏ giọng.

"Anh xin lỗi."

Như biết anh muốn xin lỗi chuyện gì, Lục Vũ khẽ nghiêng đầu, cọ vào cánh tay anh.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi."

Hai người ở bên cạnh cửa, nhìn vào bên trong phòng, dù không nói nhưng rõ ràng bầu không khí hường phấn ngoài này hoàn toàn khác xa so với bên trong kia. Vương Hạc ngồi ở trên băng ghế, nhìn bóng lưng hai người trước mặt, gân xanh nổi lên.

Bộ phim có ba người nhưng anh ta là phông nền hay gì, làm ơn chú ý tới người bên cạnh các cậu một chút có được hay không hả?? Có vợ thì hay lắm chắc, ông đây cũng có vợ đấy nhá!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.