Ở một nơi hoang vu cách phía nam thành huyện Tịch Xuân quận Nghi Xuân mấy chục dặm, có một ngôi miếu không người hương khói, cỏ dại mọc thành bụi, một dòng suối nhỏ nước chảy trong vắt, uốn lượn từ hướng bắc đến hướng nam.
Bên dòng suối nhỏ cỏ dại mọc rất cao, trong đó có rất nhiều cỏ bụi gai, phủ kín mấy dặm xung quanh, mà nơi này lại vô cùng hoang vu, thậm chí không có lấy một con đường để đi. Người nào tình cờ qua đây nhất định sẽ bị sự âm u của nơi này doạ đến lạnh người.
Hai cái cây to, xác xơ quấn lấy nhau trong ráng chiều mênh mang. Hai cái cây này có ít nhất hơn mười năm tuổi, như đám yêu ma nơi chốn hoang vu này, vài con quạ đậu trên nhánh cây đầu, kêu lên quái dị.
Cây cổ thụ xác xơ, dòng suối lặng chảy hững hờ.
Cảnh vật thật thê lương, hiu hắt, âm u mà quạnh quẽ!
Người già trong huyện Tịch Xuân đều biết chuyện năm xưa nơi này thật ra vô cùng náo nhiệt, ở đây có một toà cổ miếu, tuy rằng không lớn nhưng đối với những người thiện tâm tín Phật ở Yến quốc mà nói, cái miếu nhỏ này là nơi bọn họ dựa dẫm về mặt tinh thần. Vì vậy, khách hành hương lũ lượt kéo đến đây, đa số đều là nông dân làm ruộng bình thường, đôi khi cũng có thương gia và lữ khách ghé qua miếu thắp nén hương.
Chỉ có điều, năm đó, trong miếu vốn có bảy, tám gã hoà thượng, một đêm nọ, bị người giết sạch. Tất cả bọn họ đều bị giết dưới mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235359/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.