Thái tử khởi hành từ Đông uyển vào buổi chiều theo ngự giá, về đến Đoan Bản cung vào giờ thân, bữa tối cũng không dùng nhiều lắm, bực bội trưng ra bộ mặt cau có.
Tiểu nội thị Phú Bảo hầu hạ y từ lúc sáu tuổi, xem như một người bầu bạn cùng trưởng thành, rất thông minh lanh lợi, có thể đoán mò tâm tư của thái tử vài phần, thấy vậy thì bày mưu: "Ngày mai nô tì xuất cung với tiểu gia, đi tới nhà Tô thị độc nhé?"
Thái tử đen mặt: "Mai có bài thi, Lý thái phó rất nghiêm khắc, nếu ta trốn học, ông ta sẽ tới trước mặt phụ hoàng tố cáo. Ngươi nói xem, Đông cung rộng lớn, biết bao nhiêu cung điện còn để trống, chỉ chiếm một cái giường thôi, chuyện cỏn con như vậy, sao phụ hoàng lại không đồng ý chứ? Cả ngày hết quy tắc rồi tới thể thống, càng già càng lắm lời."
Phú Bảo kêu khẽ: "Tiểu gia ơi, đừng nói bậy! Hoàng gia mới ba mươi lăm tuổi, đang tuổi tráng niên, lỡ như bị nghe thấy, chắc chắn sẽ giận tiểu gia, tới lúc đó chẳng có quả ngon mà ăn đâu!"
Thái tử hừ hừ hai tiếng: "Nếu phụ hoàng tự cho mình còn trẻ, thì chỉ xem như gió thoảng qua tai thôi, cần gì phải giận. Đúng, ông ấy không già, chẳng phải mới sinh được một đứa con trai nữa sao, đắc ý dào dạt, có thể trẻ ra mười tuổi đó."
Phú Bảo biết khúc mắc của thái tử ở đâu, nhưng đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể tiếp lời, chỉ đành chuyển sang chủ đề y thích: "Hay là, ngày mai nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-tai-the/776886/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.