Tô Án tỉnh lại trong phòng ở Sùng Chất điện, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, đã được tẩy rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, vết thương trên cánh tay và đùi cũng đã được khử trùng và băng bó lại, bôi thuốc trị thương thượng hạng, đang nóng rát từng cơn.
Dự vương đang ngồi bên mép giường, ngắm nghía giáp mềm tơ vàng được cởi ra từ trên người hắn, thấy hắn tỉnh lại, tiện tay đặt giáp mềm xuống cạnh gối, nói: "Đây là bảo vật phòng thân hiếm có, ngươi cất giữ cẩn thận vào, lúc quan trọng nhớ mặc nó trước."
Tuy giáp phòng thân rất trân quý, nhưng Dự vương cho rằng cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, do đó không quan tâm đến nó lắm, cũng không hỏi Tô Án lấy được từ đâu.
Tô Án hơi nhúc nhích muốn ngồi dậy, quay sang trái thì đè lên cánh tay bị thương, quay sang phải lại đè trúng phần đùi bị thương, bực bội mà nằm ngửa mặt lên trời.
Dự vương cố ý hỏi: "Sao không nhờ ta giúp?"
"Không dám nhờ vả quý nhân, sợ phạm thượng." Tô Án vẫn còn tức y.
Dự vương cười phá lên: "Vậy lúc ngươi cầm bàn cờ nện bổn vương, sao không sợ vậy?"
"Vương gia còn dám nhắc lại à! Rõ ràng thân thủ cực giỏi, lại giả vờ không tránh được suýt nữa bị đánh, còn làm bộ như đập trúng eo, cũng không biết diễn trò cho ai coi." Tô Án liếc mắt nhìn màn treo hoa điểu thêu kiểu Quảng Đông bằng gấm Thạch Thanh trên đỉnh giường, "Thậm chí bây giờ ta còn nghi rằng, bộ dạng háo sắc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-tai-the/776885/chuong-41.html