Bữa tối, diễn ra trong sự ôn nhu của Hạ Vân Khâm, khiến Mộ Tử Duyệt dùng bữa mà đứng ngồi không yên. Dùng bữa xong, nàng muốn cáo từ, nhưng Hạ Vân Khâm vẫn hưng trí bừng bừng, không hề có ý cho phép nàng hồi phủ.
Hạ Vân Khâm cùng nàng ra chính điện. Mấy gian phòng trong Quỳnh Thanh Điện tuy không lớn lắm, nhưng cả tòa cung điện chiếm một khoảng rộng, nhất là hậu viện, ở đó có xây một cái hồ nhỏ, cảnh sắc thập phần tuyệt mỹ.
Vừa đến hậu viện, Mộ Tử Duyệt lập tức ngây người: xa xa trên mặt hồ, những điểm sáng lấp lánh rải rác khắp nơi, tựa như ánh sao sa xuống thế gian, đẹp đến nỗi làm người ta nín thở.
"Đẹp không?" Hạ Vân Khâm đắc ý nói, "Có thua kém gì hội hoa đăng trên sông Lâm An không?"
Mộ Tử Duyệt trong khoảnh khắc kinh ngạc, bước nhanh vài bước, nửa quỳ ở bên hồ, tay nhè nhẹ khua mặt nước, những ngọn đèn long lanh tựa như có linh tính, dập dềnh di động, giống hệt những tinh linh rơi xuống phàm trần.
"Đẹp quá..." Mộ Tử Duyệt khẽ thốt, ánh mắt mê ly. Nàng chung quy vẫn là một cô gái trẻ, trước cảnh tình lãng mạn như vậy, không khỏi mê mẩn tâm thần.
Trong lòng Hạ Vân Khâm cực kỳ thỏa mãn, nhịn không được đi đến cạnh nàng, nói: "Tử Duyệt, có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ như bây giờ, thật tốt."
Hắn vừa nói vừa định nắm tay nàng. Mộ Tử Duyệt nhất thời bừng tỉnh, khéo léo tránh tay Hạ Vân Khâm, cười nói: "Tiểu Ngũ, ngươi từ khi nào có hứng thú bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796521/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.