Ngày thứ hai, Mộ Tử Duyệt theo thường lệ cực kỳ bận rộn. Lên triều xong, nàng vào thư phòng nghị sự với Mộ Đại và các thân vệ vương phủ, quá giờ cơm trưa mới rời đi. Buổi chiều, Mộ Tử Duyệt đến đại lao hình bộ gặp Lỗ Tề Thắng. Lỗ Tề Thắng tuy hình dạng tiều tụy nhưng còn vài phần khí cốt, chỉ oán độc nhìn nàng, không thất thố chửi bậy.
"Lỗ đại nhân, ngày mai ngươi đi rồi, còn tâm nguyện gì, có thể nói, bổn vương có thể xem xét giúp ngươi ít nhiều." Mộ Tử Duyệt thản nhiên hỏi. Không phải nàng có lòng trắc ẩn, chẳng qua dù sao cũng là nguyên lão hai triều, nàng thay Hạ Vân Khâm đến thể hiện chút quan tâm.
"Đã đến bước này, ta còn tâm nguyện gì nữa." Lỗ Tề Thắng suy sụp cười, "Mộ Tử Duyệt, là ta xem thường ngươi, để một tên trẻ ranh như ngươi lật đổ."
Mộ Tử Duyệt thản nhiên cười: "Lỗ đại nhân, lời thừa thải không cần nói. Ngày mai ngươi chết dưới trảm đao, chỉ mong ngươi kiếp sau sinh vào gia đình tốt."
Lỗ Tề Thắng "Phi" một tiếng: "Ngươi đừng vội đắc ý. Gần vua như gần cọp, sông có khúc, người có lúc, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống ta. Đến lúc đó, ta sẽ ở hoàng tuyền nhìn ngươi đầu lìa khỏi cổ, thập phần khoái trá."
Ngục tốt lớn tiếng quát hắn. Mộ Tử Duyệt lại không tức giận, lặng lẽ ghé sát vào nhà lao thấp giọng nói: "Nói vậy, Lỗ đại nhân không cần vội đầu thai, ở chỗ Diêm Vương ôm bầu rượu, chờ bổn vương đến cùng ngươi."
Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796522/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.