Buổi sáng.
Chín giờ hơn.
Sau khi truyền dịch uống thuốc xong, Tôn Khải đã ngủ lại trong phòng bệnh.
Đổng Học Bân Hạ Diễm Trân và những người khác cũng không chờ ở bên ngoài, chỉ có anh rể và chị gái Tôn Khải ở lại, người còn lại đều đi xuống lầu.
"Mẹ, mẹ đi làm đi" Tạ Tĩnh nói.
Tôn mẫu cũng nói: "Đúng vậy, các người cũng bận nhiều mà"
Hạ Diễm Trân ừm một cái: "Không vội, xin nghỉ nửa ngày rồi, không có việc gì"
Đổng Học Bân cười nói: "Theo tôi thấy các người thẳng thắn trở về đi, tiểu Tĩnh đi tìm một khách sạn gần đây ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đi qua, thím cũng đi làm đi, chú Tôn, chú và dì tối hôm qua đã mệt mỏi muốn chết, tiếp tục như thế cũng không được, đế lúc đó tiểu Khải không có việc gì, hai ngài lại ngã xuống thì sao? Ngược lại làm cho đứa nhỏ lo lắng, thôi cứ như vậy đi, đều nghe tôi, chị gái và anh rể của Tiểu Khải không phải đều ở lại sao? Có chúng tôi chiếu cố các người cứ yên tâm đi"
Tạ Tĩnh nhìn nhìn hắn: "Anh rể, anh không về?"
Đổng Học Bân ừm: "Anh ngủ một giấc trong phòng giải phẫu rồi, không giống với mọi người, hơn nữa anh cũng không đi được, ngay hai nay anh đều ở chổ này, nếu như Tiểu Khải có việc anh cũng có thể đế đúng lúc"
Tôn mẫu cảm động nói: "Nhưng cậu... Thân thể cậu..."
Tôn phụ nói: "Tiểu tĩnh nói cậu bị thương, còn gãy xương nhiều chỗ, cái này..."
Đổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851402/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.