Bệnh viện.
Trước cửa.
Nghe Đổng Học Bân nói xong, tất cả mọi người suýt nữa té xỉu!
Đổng Học Bân nói rất tùy ý, bởi vì loại chuyện này đối với hắn mà nói là bình thường như cơm sườn rồi, nhưng đồng sự và học sinh của Tôn Khải đều nghe mà trợn tròn mắt ra.
Đập tòa soạn?
Còn đập tòa soạn ở kinh thành?
Trời đất ơi! Ngài là người nào vậy?
Tạ Tĩnh ặc một tiếng: "Anh rể, anh thật sự đập qua?"
Đổng Học Bân gật đầu, "Chuyện lúc trước."
Hạ Diễm Trân cười cười, nói khẽ với Tạ Tĩnh: "Thấy không, đây là anh rể con, cán bộ người ta đều làm việc cẩn thận có nề nếp, rất sợ rước lấy phiền phức gì, cho dù có nổi nóng, bình thường cũng là mắng vài câu vỗ bàn vài cái, anh rể con thì ngược lại, không phải xông vào thị cục ầm ĩ cục tài chính cũng là đập toà soạn, nhìn đi, cái thanh danh này lan xa, người khác thấy hắn đều run run, mẹ cũng không có mặt mũi lớn như hắn, ha ha, sau này cứ nói tên của hắn, phỏng chừng còn dùng được hơn so với tên của lão gia tử."
Tạ Tĩnh cũng cười.
Dưới cái nhìn không nói gì của rất nhiều giáo viên và các học sinh, ba ký giả của nhật báo xã đi ra bãi đỗ xe, leo lên một chiếc xe.
Bên trong xe.
Mấy người đều nghĩ có chút xui.
"Sao gặp phải hắn." Người ký giả thanh niên nói.
Người trung niên nhìn Đổng Học Bân trong đám người bên kia, "Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851404/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.