Chung Lệ Trân sống chết không biết?
Đổng Học Bân lành ít dữ nhiều?
Bầu không khí trong biệt thự bị tin tức này ép tới căng thẳng!
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại cố định trong phòng khách đột nhiên vang lên.
Đổng Học Bân đi qua nhìn dãy số, lau nước mắt trên khóe mắt: "Ba..."
Đầu bên kia của điện thoại là giọng điện cứng rắn của Tạ lão gia tử: "Tạ Kiến Quốc ở chổ con phải không? Kêu nó tiếp điện thoại!" Gọi đích danh như vậy, giọng điệu hiển nhiên không tốt.
Hàn Tinh hơi nghiêng đầu: "Quốc Kiến, ba gọi chú"
Tạ Quốc Kiến cắn răng đi qua: "A lô, ba"
Tạ lão gia tử nói: "Chuyện của Lệ Trân là mày nói với tiểu Đổng?"
Nhắc đến hai chữ Lệ Trân, biểu tình của Tạ Quốc Kiến liền có chút thống khổ: "Là con"
"Hồ đồ! Hồ đồ!" Tạ lão gia tử lớn tiếng quát, âm thanh lớn đến nổi ngay cả Hàn Tinh bọn họ xung quanh đều nghe được.
Tạ Quốc Kiến tự biết đuối lý: "Ba, là lỗi của con, con căn bản không nên nói chuyện này với Tiểu Bân"
Tạ lão gia tử nói: "Một câu là lỗi của mày thì xong à? Hả? Mày làm sao ăn nói với anh hai chị hai của mày? Mày làm sao ăn nói với Tuệ Lan hả? Hả? Mày nói cho tao biết đi!"
Tạ lão gia tử mở miệng mắng một trận.
Tạ Quốc Kiến không phản bác, lẳng lặng nghe, ông cũng không phản bác được.
Chung Lệ Trân rất quan trọng, kỹ thuật mà Chung Lệ Trân nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851031/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.