Biệt thự.
Trong phòng ngủ.
Tạ Nhiên vội vàng nói: "Anh rể, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tạ Tuệ Lan cũng nhìn anh nói: "Nói một chút đi, sao đánh chìm được quân hạm?"
Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng: "Bọn họ chiếc thuyền kia không phải là thuyền mới, trước kia có được sửa qua, còn có chỗ hổng, anh vừa vặn đâm vào chỗ đó, kết quả là đâm được".
"Chỉ đơn giản như vậy sao?" Tạ Nhiên ngạc nhiên nói.
Đổng Học Bân ừm một tiếng: "Liền đơn giản như vậy".
Tạ Hạo bổ sung nói: "Còn có một số nguyên lí vật lí, nói các chị cũng không hiểu đâu".
Tạ Tuệ Lan trầm mặc trong chốc lát: "Mặc kệ thế nào, việc lần này dừng ở đây, chỉ có vài người chúng ta biết là được, không được truyền ra ngoài".
Tạ Hạo nói: "Đã rõ, anh rể cũng đã dặn bọn em rồi".
Tạ Tuệ Lan nói: "Chị cũng dặn thêm lần nữa, liên quan đến việc ngoại giao, đây cũng không phải là việc nhỏ đâu".
Thùng thùng, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, ngay sau đó, Ngô Nhị mặc áo ngủ liền từ từ đẩy cửa vào
Ngô Nhị thấy bọn họ đều ở đây, liền trấn an nở nụ cười nói: "Nghe thấy phía dưới có tiếng nói, cứ tới đây nhìn xem, đều đã trở lại rồi hả? An toàn là tốt rồi".
Du Du vội hỏi: "Anh Đổng, anh Tiểu Hạo, các anh cứu người về rồi sao?"
Đổng Học Bân trước nói một câu: "Trên biển gió quá lớn, bọn anh không đi, nửa đường liền trở lại, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850617/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.