Đêm khuya.
Trên bờ cát ngoài biệt thự.
Mặt biển khẽ động ánh trăng, xung quanh yên ắng.
Lúc bọn Đổng Học Bân xuất phát cũng đã là buổi tối, một đi một về, bây giờ thời gian đã là sắp sáng rồi, hạ du thuyền, Đổng Học Bân và Tạ Tĩnh, Tôn Khải đều có chút mỏi mệt, lại mệt như vậy, chỉ có Tạ Hạo một mình còn ở trạng thái phấn chấn, tinh thần vô cùng vui vẻ.
"Ha ha, rốt cuộc đã về rồi" Tạ Hạo ngẩng mặt lên hô to.
Tạ Tĩnh tức giận nói: "Nói nhỏ một chút, mọi người còn đang ngủ".
Tạ Hạo không cho là đúng nói: "Chị của em nhất định là đang chờ chúng ta, đi mau lên, mau lên".
"Đẹp mặt chưa kìa" Tạ Tĩnh cười nói: "Cứ có náo nhiệt là em lại phấn khích, em là gì không biết".
Reng reng reng, reng reng reng, di động của Đổng Học Bân bỗng nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn màn hình, lại là cha của Tạ Hạo Tạ Quốc Kiến gọi tới, dưới chân Đổng Học Bân dừng lại một chút, lập tức làm dấu hiệu im lặng đối với Tạ Tĩnh, Tạ Hạo, sau đó mới tiếp điện thoại
"Alo, Nhị thúc"
"Tiểu Bân, điện thoại của cháu sao lại luôn không có tín hiệu vậy?"
"À, chỗ này ở bờ biển, chắc là mạng yếu, có việc gì chú cứ nói".
"Tiểu Hạo tìm chú nói có chuyện không hay xảy ra, nói chỗ bên đó bọn cháu có thuyền đánh cá sắp đi tham gia cứu viện, ừm, mấy đứa các cháu không đi đấy chứ?"
"Chúng cháu tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2850614/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.