🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 212: Tự sát hay bị giết? (1)

Bên trong Trường Tín cung, Phùng Chương kêu đau rồi chửi bới lung tung, cuối cùng thì thuốc trị thương cũng được bôi xong.

Phùng Chương sờ soạng lên mặt theo bản năng, nhưng ngoại trừ mắt mũi miệng lộ ra ngoài thì những chỗ khác đều bị quấn băng kín mít. Hắn xoay người lại nhìn vào gương thấy bản thân mình bị quấn giống hệt cái xác ướp.

Phùng Chương híp mắt lại, trong mắt có tức giận cực độ. Đúng lúc này, cung nhân đã đi từ bên ngoài vào.

"Khởi bẩm nương nương, khởi bẩm Quốc công gia, Thế tử gia, Hoàng thượng vẫn chưa phái người đi tuyên triệu Trì Điện hạ vào cung."

Cung nhân nói xong thì trong phòng yên tĩnh chết lặng, Phùng Chương nhìn thoáng qua Phùng Linh Tố ngồi trên chủ vị, rồi lại nhìn sang Trung Quốc công Phùng Khoa vừa mới nghe tin nên chạy đến đây, "Cô cô, phụ thân, Hoàng thượng như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn truy cứu Yến Trì ngay lập tức sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ta phải chịu đựng trận đòn oan uổng này à?"

Thấy Phùng Linh Tố không nói gì, Phùng Chương càng sốt ruột, "Cô cô, đang nói chuyện với người đó..."

Phùng Linh Tố từ lúc về cung vẫn luôn rầu rĩ không vui, đến lúc này thì rốt cuộc bà đã không nhịn được, nhìn Phùng Chương bị quấn băng cực kỳ khôi hài mà quát một tiếng lạnh lùng, "Ngươi im miệng cho ta! Ngày thường ngươi dựa vào tên tuổi của Bản cung mà hành sự không kiêng nể ai, hôm nay thậm chí còn chọc phải Yến Trì. Trêu chọc không thì cũng thôi, ngươi đánh không lại người ta vốn đã quá mất mặt rồi, ai ngờ lại đi khóc lóc kể lể chuyện mà chính bản thân ngươi không làm đúng chút nào! Hiện tại ngươi còn muốn thế nào nữa? Định náo loạn cho toàn bộ người trong hậu cung đều biết hay sao?"

Phùng Chương nghe thấy Phùng Linh Tố xưng hô là 'Bản cung' thì lập tức đã biết bà ta đang cực kỳ tức giận rồi. Nhưng chuyện hắn gặp phải hôm nay thì thật sự là quá mức uất ức và căm hận, cho nên mới không nhịn được mà nói, "Cô cô, ta cũng không muốn náo loạn cho tất cả mọi người cùng biết, mà hôm nay dù ta là người bị đánh thế nhưng chính là cô cô bị mất mặt đó. Hoàng thượng thấy được tình trạng thê thảm của ta mà vẫn không định đòi lại thể diện cho cô cô!"

Phùng Linh Tố tức đến mức mặt mũi trắng bệch, "Lúc chính ngươi đi gây chuyện tại sao không nghĩ đến sẽ làm Bản cung mất mặt? Hiện tại làm hỏng chuyện rồi liền bắt Bản cung đi thu dọn cục diện hỗn loạn cho ngươi? Chẳng trách Yến Trì nói ngươi là phế vật!"

Phùng Chương nghe không lọt nhất chính là 2 chữ 'phế vật', hắn cũng lập tức giận dữ đến đỉnh đầu bốc hỏa, nhưng Phùng Linh Tố cũng đang tức giận đầy đầu, hắn sao còn dám thật sự trở mặt với Phùng Linh Tố chứ? Phùng Chương cắn răng một cái rồi nhịn xuống.

Phùng Khoa nhìn nhi tử thê thảm nhà mình, dù sao cũng đau lòng nên liền nói, "Nương nương xin bớt giận, hiện tại là Phùng Chương không hiểu chuyện, gây rắc rối cho nương nương rồi." Nói xong ông lại thở dài rồi cặn dặn quản gia của Quốc Công phủ là Vạn Hữu Tài, "Ngươi, đỡ Thế tử ra xe ngựa bên ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với nương nương."

Trung Quốc công lúc trẻ tuổi cũng là một tên du thủ du thực, nhưng khi lớn tuổi rồi liền hiểu được sự tình có nặng có nhẹ. Hiện tại toàn bộ Quốc công phủ đều dựa vào Phùng Linh Tố, ông ta biết lúc này không nên chọc tức Phùng Linh Tố.

Mặc dù Phùng Chương không cam lòng, nhưng hiện tại cũng chỉ còn biết nghe theo lời Phùng Khoa. Đợi đến khi Phùng Chương đi khuất rồi Phùng Khoa mới đứng dậy nói, "Nương nương xin bớt giận, Phùng Chương tuổi còn nhỏ dại nên không hiểu chuyện, nhìn mọi việc chỉ thấy được bề ngoài, người đừng nên chấp nhặt với nó."

Phùng Linh Tố nheo mắt, "Ca ca chỉ sinh được một mình nó là độc đinh, nó cũng được Bản cung yêu thương từ nhỏ mà lớn lên. Nhưng ca ca thấy rồi đó, Phùng Chương đã đến tuổi này rồi mà vẫn không thành người hữu dụng, nếu Trung Quốc công phủ cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ trở nên suy đồi bại hoại!"

Phùng Khoa nghe thấy thế liền gật đầu, "Nương nương nói đúng lắm, có điều chuyện lần này thái độ của Trì Điện hạ và Hoàng thượng như vậy có chứng minh được chuyện gì không?"

Thấy Phùng Linh Tố chau mày, Phùng Khoa lại nói, "Ta cũng không phải muốn đòi công đạo cho Phùng Chương, ta chỉ là đang nghĩ hôm nay Yến Trì làm việc như vậy có phải chứng minh hắn đã đứng về phe Thái tử không? Bởi vì Thái tử cho nên mới nhân cơ hội này chèn ép Quốc công phủ? Mà thái độ như vậy của Hoàng thượng có phải là có khúc mắc gì đó với Trung Quốc công phủ của ta hay Thành vương Điện hạ không?"

Phùng Linh Tố vẫn nhíu chặt lông mày, "Lời này của ca ca là có ý gì?"

Phùng Khoa liền thở dài, "Mặc dù nương nương có được sủng ái, thế nhưng hiện tại Ung vương đã được lập thành Thái tử, một khi Thái tử đăng cơ thì... Còn may là hiện tại thân thể Hoàng thượng khỏe mạnh tinh thần quắc thước, trong vòng 2-3 năm nay chúng ta vẫn còn cơ hội. Nhưng hiện tại sợ nhất chính là vì sao Hoàng thượng lại có khúc mắc với Thành vương Điện hạ và Quốc công phủ."

Phùng Linh Tố băn khoăn, "Thái độ của Yến Trì thì ta không biết, có điều hắn quen biết Cửu cô nương của Tần phủ, Thái Trưởng Công chúa ra lệnh cho hắn quan tâm đến nha đầu kia. Không biết có phải lý do đó hay không, nếu phải thì thôi, còn nếu thật sự giống như lời ca ca nói thì chúng ta lại phải bàn bạc kỹ hơn. Còn về phần Hoàng thượng, còn có thể vì sao nữa chứ? Nguyên nhân do chính Phùng Chương gây ra mà thôi."

Phùng Khoa lắc đầu, "Có điều nương nương vẫn không biết, vụ án trước đây của Lâm An phủ, căn bản Thái tử Điện hạ vẫn không phá được chính là do Thành vương Điện hạ phái người làm khó dễ từ bên trong. Chuyện này mặc dù Hoàng thượng không tìm ra được chứng cứ rõ ràng thế nhưng trong lòng Hoàng thượng cũng đã nghĩ ra là ai làm rồi, ta chỉ sợ từ đó mà Hoàng thượng có thành kiến với Thành vương Điện hạ."

Phùng Linh Tố nghe thấy thế trái tim chợt nảy lên, "Thế này thì..."

Phùng Khoa gật đầu, "Cho nên nương nương thừa dịp mấy năm nay Hoàng thượng vẫn cực kỳ sủng ái người, cần phải tốn chút tâm tư ở trong hậu cung này. Chuyện trong triều đình chắc hẳn Thành vương Điện hạ đều có an bài rồi."

Phùng Linh Tố lắc đầu, "Ta ở hậu cung thì có thể thế nào chứ? Triệu Thục Hoa bao nhiêu năm nay quá cẩn thận rồi, mặc dù Hoàng thượng rất ít khi đến bên đó của bà ta nhưng vẫn coi trọng bà ta là Hoàng hậu. Chỗ này của ta... đích thật là Hoàng thượng có đến rất nhiều thế nhưng hiện tại Hoàng thượng cũng không phải là Lạc Thân vương của năm đó nữa rồi. Ngày xưa Lạc Thân vương không cần phải cố kỵ nhiều chuyện như vậy, sủng ái ta thì chính là thật sự sủng ái, sau này người được sắc lập thành Thái tử, rồi lại xảy ra vụ án của Cung Thân vương kia thì người cứ như biến thành người khác. Những chuyện nhỏ thì Hoàng thượng vẫn chiều theo ý ta, nhưng những chuyện liên quan trọng đại thì sẽ không vì ta mà ra quyết định. Sau này khi người đăng cơ làm Hoàng đế thì lại càng siêng năng chăm lo chính vụ, nhìn vào cứ tưởng ta là người được sủng ái bậc nhất thế nhưng trên thực tế càng lúc số lần đến hậu cung của Hoàng thượng lại càng ít đi rồi."

Hai mắt Phùng Khoa hơi tối lại, "Hoàng thượng muốn làm minh quân, đây cũng là chuyện tốt, nhưng nương nương cũng không thể không suy xét cho bản thân mình và Thành vương Điện hạ được. Hiện tại còn không sao, còn đến lúc thân thể Hoàng thượng thật sự suy yếu thì sẽ không còn kịp nữa."

Phùng Linh Tố chau mày, "Triệu Thục Hoa có Bắc phủ quân, còn chúng ta thì sao?"

Nói xong bà liếc nhìn Trung Quốc công một cái, tựa hồ như đang trách cứ Trung Quốc công vô dụng.

Phùng Khoa cười khổ, "Nương nương cũng biết phủ chúng ta bao nhiêu năm nay rồi, không có cách nào đối với quân quyền cả, cho nên ta mới nghĩ đến để cho Chương Nhi gia nhập Cấm vệ quân, có như vậy thì nương nương ở trong cung cũng có chút tai mắt và thuận tiện. Mặt khác, Thành vương Điện hạ mưu đồ Sóc Tây quân, nếu như thật sự có thể nắm được Sóc Tây quân vào tay thì Bắc phủ quân còn tính là cái gì chứ?"

Phùng Linh Tố thở dài, "Lần này Phùng Chương gây họa, còn có thể gia nhập Cấm quân à? Còn nói về Sóc Tây quân, hành động hôm nay của Yến Trì cũng đủ để chứng minh phương pháp này quá gian nan." Nói xong bà lại cười lạnh, "Nhắc mới nhớ, chẳng phải năm đó phụ thân và ca ca không cho ta gả vào Lạc Thân vương phủ sớm hay sao? Nếu như 2 người có dự định trước thì Hoàng hậu hôm nay không phải là ta à? Làm gì đến lượt tiện nhân Triệu Thục Hoa kia nữa? Ta chỉ chậm có 1 năm thôi, hiện tại lại chính là một trời một vực."

Phùng Khoa lại tiếp tục cười khổ, "Năm đó tiên đế do dự giữa Lạc Thân vương và Cung Thân vương, lúc ấy chúng ta chỉ sợ lựa chọn sai lầm thôi bảo bối à! Ban đầu vốn là chúng ta muốn hướng đến Cung Thân vương, ai ngờ Cung Thân vương lại coi trọng cô nương Phó gia."

Phùng Linh Tố nghĩ đến việc này lại cười cười, "May mắn ta không gả vào Cung Thân vương phủ, mặc dù Hoàng thượng đối xử cực kỳ khoan hồng đại lượng với Cung Thân vương phủ nhưng nếu như Cung Thân vương không chết thì phần đại lượng này từ đâu mà có chứ? Năm đó đích thân Hoàng thượng đi tiêu diệt phản quân, Cung Thân vương chôn thây trong biển lửa, như vậy mới khiến cho trong lòng Hoàng thượng còn đọng lại chút áy náy thôi."

Phùng Khoa gật đầu lia lịa, Phùng Linh Tố lại nói tiếp, "Bảo Phùng Chương ghi nhớ thật kỹ, sau này đừng có động chút là gây chuyện nữa. Cửu cô nương Tần phủ kia là Hoàng thượng ký thác kỳ vọng rất cao vào việc chữa bệnh cho Thái hậu, bảo hắn biết chút nặng nhẹ đi. Nếu không thì đừng nói đến tiền đồ của bản thân mà ngay cả vị trí của Quốc công gia cũng chưa chắc đã giữ được đâu."

Vẻ mặt Phùng Khoa lập tức nghiêm trang rồi liên tục đáp lời.

Trong Khôn Ninh cung, Triệu Thục Hoa và Yến Triệt cũng nhận được tin tức.

Triệu Thục Hoa nở nụ cười hiếm gặp, "Ngươi nói Hoàng thượng cũng không có ý lập tức khiển trách Yến Trì?"

Tổng quản của Khôn Ninh cung là Trương Vân lập tức gật đầu, "Đúng, nói là sau khi Quý phi nương nương và Phùng Chương đi rồi mà Hoàng thượng vẫn không hề phái người đi truyền Trì Điện hạ vào cung mà chỉ tiếp tục xử lý chính vụ, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì."

Triệu Thục Hoa lại nhìn Yến Triệt, "Triệt Nhi, con thấy thế nào?"

Vẻ mặt Yến Triệt như sáng lên vài phần, "Yến Trì quen biết với Cửu cô nương, hôm nay hắn chắc hẳn đã có ý che chở."

Triệu Thục Hoa gật đầu, "Sau đó thì sao?"

Yến Triệt suy nghĩ giây lát, "Yến Trì có danh hiệu Ma vương bên trong Sóc Tây quân, hôm nay chứng kiến thấy tính nết của hắn đúng thật có chút hung thần mạnh bạo, không hề sợ hãi Trung Quốc công phủ và Thành vương. Có điều hắn làm việc như vậy thì nhất thời nhi thần cũng không hiểu được ý của hắn."

Triệu Thục Hoa hơi ngẩng lên, "Hắn chính là người mà Duệ Thân Vương tự mình dạy dỗ, mà đời này của Duệ Thân Vương đều chưa từng phạm chút sai lầm nào. Ở điểm này Yến Trì vậy mà lại không giống với phụ thân của hắn."

Yến Triệt gật đầu, "Năm ngoái hắn bị trục xuất khỏi kinh thành, nghe nói cũng vì hắn phạt quá nặng một phó tướng nào đó vi phạm quân kỷ khiến cho người đó trực tiếp chết đi. Sau đó Duệ Thân Vương liền bắt hắn quay về Sóc Tây quân."

Triệu Thục Hoa khẽ cười, "Nếu thật sự là thế thì đúng là vô cùng tốt." Nói xong bà lại nhìn Yến Triệt, "Hiện tại hắn xé rách mặt với Trung Quốc công phủ thì chính là cơ hội cho chúng ta..."

Yến Triệt do dự giây lát, "Nhưng mà mẫu hậu à, trước đây Thế tử của Trung Dũng Hầu phủ đã từng muốn giúp nhi thần lôi kéo Yến Trì, nhưng lúc đó thái độ của Yến Trì cực kỳ mơ hồ. Nhi thần đoán là hiện tại hắn vừa trở về kinh thành, có lẽ vẫn còn chưa muốn lựa chọn."

Triệu Thục Hoa gật đầu, "Nói thì nói như vậy, thế nhưng hành vi hôm nay của hắn chính là tự đẩy bản thân về phía chúng ta rồi. Con không cần phải gióng trống khua chiêng đi lôi kéo nữa, chỉ cần lúc nào cần thiết thì hãy giúp một ít, như vậy ít nhất cũng để Thành vương và Phùng Linh Tố cho rằng Yến Trì hướng về phía chúng ta mới được. Còn những chuyện khác, tự con liệu mà làm là được."

...

"Có tin tức rồi! Hôm nay Trì Điện hạ chưa từng vào cung! Trực tiếp đến đại doanh ở phía Bắc để luyện võ!"

Tần Nghiệp đi nhanh từ bên ngoài vào, mang theo tin tức về Yến Triệt.

Bên trong Nhân Thọ đường, Tần Thuật và Tần Hoan đồng thời thở hắt ra, Tần Thuật liền nói, "Xem ra Hoàng thượng vẫn biết trong chuyện này Phùng Chương không đúng, Trì Điện hạ giúp đỡ Hoan nha đầu, mặc dù xuống tay hơi nặng thế nhưng cũng không hề hấn gì."

Tần Diễm ở bên cạnh cũng gật đầu, "Tên Phùng Chương kia dám bắt nạt Cửu muội muội, nếu như ta ở đó thì chắc chắn ta cũng đánh cho hắn một trận."

Tần Thuật nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, "Nếu như con ở đó thì hắn cũng không dám làm càn như vậy." Dứt lời ông lại nói tiếp, "Xem ra phải an bài mấy thị vệ đi theo Hoan nha đầu mới được, tránh phải gặp lại tên tiểu tử Phùng Chương kia."

Tần Nghiệp cười nói, "Phùng Chương hiện tại bị đánh cực kỳ thê thảm rồi, chắc chắn một tháng này cũng không dám ra cửa đâu, tạm thời Cửu muội muội không có gì phải lo lắng cả."

Tần Thuật lắc đầu, "Vẫn nên an bài nhiều người hơn mới được."

Tần Nghiệp vội nói, "Con đi an bài, thời gian này Cửu muội muội vẫn phải vào cung, lát nữa con lập tức đi an bài."

Tần Hoan thấy cảnh huy động nhân lực hoành tráng như vậy khiến cho nàng hơi không được tự nhiên liền vội vàng nói, "Không sao đâu, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra nữa, mọi người đừng đặc biệt vì con an bài nhiều như vậy."

Tần Thuật khoát tay, "Chuyện này con đừng quản, an toàn của con quan trọng hơn tất cả mọi thứ."

Tần Hoan nghe đến đây cũng phải cười khổ, còn Tần Nghiệp bên cạnh lại nói, "Dù sao gần đây con cũng không có việc gì, nếu như phụ thân thật sự lo lắng thì con có thể đưa đón Cửu muội muội."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.