🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 211: Đáng đời (2)

Yến Hoài đưa tay lên lau lau nước mắt cho Phùng Linh Tố, "Trẫm hiểu ý của nàng, nhưng cũng phải đợi Trẫm tìm hiểu rõ ngọn nguồn của việc này đã. Nếu như Yến Trì còn tồi tệ hơn lời 2 người các nàng nói thì sao? Như vậy chẳng lẽ Trẫm để sót tội của hắn rồi sao?"

Phùng Linh Tố nghe thấy thế thì trong lòng lập tức căng thẳng, đương nhiên Yến Trì không tồi tệ hơn so với lời nói của bà, nếu đợi Cấm vệ quân đến thì sẽ biết hôm nay Phùng Chương mạo phạm Cửu nha đầu của Tần gia trước, đến lúc đó... Phùng Linh Tố cuống quýt, "Chuyện này, Hoàng thượng..."

Yến Hoài nắm chặt lấy tay Yến Hoài, "Đừng hoảng hốt, cũng đừng nóng vội, hiện tại đã biết Phùng Chương không có chuyện gì lớn rồi thì nàng liền chuẩn bị làm rõ chuyện này rõ ràng với ta, đợi lát nữa ta truyền Yến Trì đến đây, xử phạt hắn trước mặt nàng."

Phùng Linh Tố không còn cách nào khác nàng đành phải yên tĩnh để cho Yến Hoài kéo đến ngồi bên cạnh mình. Hai người mới ngồi xuống được không bao lâu thì Cấm quân trực ở ngoài cửa cung đã đi đến, sau khi cúi người thi lễ thì Yến Hoài liền hỏi, "Chuyện ban nãy ở ngoài cửa cung các người đều thấy hết?"

Người đến đây chính là hai vệ đội trưởng hôm nay trực ở cửa cung, cả hai đều cùng nhau gật đầu, không dám giấu diếm.

Yến Hoài lập tức nói luôn, "Được, vậy các ngươi kể lại tình hình trước mặt Quý phi nương nương đi, chuyện hôm nay rốt cuộc là vì sao lại nảy sinh mâu thuẫn, động thủ thế nào... Tốt nhất ngay cả lời nói của từng người cũng phải bẩm báo tỉ mỉ lên."

Ông vừa nói xong thì cả hai người đều khó xử, Yến Hoài híp đôi mắt phượng, "Không được phép giấu diếm."

Nghe mấy chữ này xong thì trên trán 2 người họ toát đầy mồ hôi, họ liếc nhìn nhau một cái rồi một vị vệ đội trưởng ho nhẹ một cái nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, việc ngày hôm nay có liên quan đến Tần phủ Cửu cô nương, lúc đó Cửu cô nương vừa mới xem bệnh cho Thái hậu xong đi ra ngoài cửa cung, vừa ra đến ngoài thì đã gặp phải Thế tử. Thế tử dẫn theo người... dẫn theo người..."

Nói đến đây hắn lập tức do dự, Yến Hoài vẫn thản nhiên nhìn về phía hắn, "Cứ nói thẳng không ngại, Trẫm và Quý phi nương nương đều là người làm việc công bằng, nếu như có gì giấu diếm thì hai người các ngươi nên biết phải chịu tội gì."

Vẻ mặt vệ đội trưởng này lập tức trở nên nghiêm trang, không hề còn nét do dự nào nữa, "Thế tử dẫn theo người, bao vây nhóm người Cửu cô nương lại, lúc ấy mấy người mạt tướng đã chú ý đến động tĩnh bên ngoài rồi, bởi vì khoảng cách không xa nên có thể nghe được Thế tử nói muốn Cửu cô nương đến xem bệnh cho hắn. Cửu cô nương lại nói đúng thật là Thế tử có bệnh, nhưng bệnh đó nàng không chữa được, nói bệnh của Thế tử là ở trong đầu."

"Mãi Thế tử mới phản ứng lại được, cho rằng Cửu cô nương nói hắn đầu óc có bệnh nên lập tức nổi giận, lúc đó không biết nha hoàn của Cửu cô nương đã làm gì nên Thế tử liền... liền nói muốn bắt nha hoàn đó lại..."

"Ngươi... ngươi nói bậy..." Phùng Chương ngồi co quắp trên ghế, nghe đến đây trong lòng lập tức biết là không ổn rồi nên mới vội vàng giải thích, "Lúc đó ta chỉ muốn cảnh cáo nha đầu kia một chút, ta căn bản có lòng tốt muốn khen ngợi y thuật của Cửu cô nương nhưng lại bị nàng ta trách móc, nha đầu kia còn ở bên cạnh phụ họa. Ta không dám mạo phạm Cửu cô nương nhưng ngay cả một nha đầu ta cũng không thể cảnh cáo sao?"

Phùng Chương nói xong Yến Hoài lại lạnh nhạt nói, "Ngươi không cần phải giải thích, Trẫm tự có phán đoán, chẳng phải thương tích của ngươi quá nặng sao? Nếu thấy mình thương nặng quá thì lập tức ngậm miệng lại điều dưỡng thân thể đi."

Phùng Chương cảm thấy trong giọng nói Yến Hoài có ý cảnh cáo nên lập tức không dám nói gì thêm nữa.

Yến Hoài lại nhìn sang vệ đội trưởng kia, "Tiếp tục..."

Vệ đội trưởng đã hiểu ý của Yến Hoài, vội vàng nói hết những điều mình nghe thấy nhìn thấy ban nãy ra. Mấy người bọn họ trực ngoài cửa cung, ai cũng đã từng ít nhiều bị Phùng Chương gây khó dễ, cộng thêm lúc đó đúng thật là Phùng Chương cậy người đông thế mạnh bắt nạt một nữ tử yếu đuối cho nên lúc vệ đội trưởng này nói thì hắn đã kể lại chi tiết tường tận từng lời ác ý của Phùng Chương ra, còn những lời bén nhọn của Yến Trì hắn lại lược bớt đi không ít.

"Trì Điện hạ nghe xong lời Thế tử thì càng tức giận, nói cho đến bây giờ Hoàng thượng hậu đãi Duệ Thân Vương phủ, tuyệt đối không có ý như Thế tử nói. Phùng Thế tử như thế quả thật đã vu hãm Hoàng thượng, sau đó Trì Điện hạ sai thuộc hạ đến bắt lấy Thế tử, nhưng Thế tử lại nói, nói.. Sóc Tây quân chính là tư binh ở phía Tây của Duệ Thân Vương phủ..."

Vẻ mặt Yến Hoài vẫn lãnh đạm, "Sau đó thì sao?"

Vệ đội trưởng nghiêm mặt nói, "Sau đó Trì Điện hạ hỏi 3 vấn đề, nói trong quân pháp của Sóc Tây quân, bất kính với thượng cấp thì thế nào, bất kính với chủ soái thì thế nào, sau cùng là hỏi bất kính với Thánh thượng thì thế nào. Trì Điện hạ hỏi một câu thì hộ vệ đáp một câu, sau đó Thế tử bảo là hắn chỉ ám chỉ Trì Điện hạ và Duệ Thân Vương mà thôi, còn bảo nếu Trì Điện hạ dám động đến hắn, hắn sẽ để Hoàng thượng trị tội Trì Điện hạ. Lúc ấy Trì Điện hạ vốn đã giận dữ rồi, nghe thấy câu này liền lập tức sai thủ hạ động thủ."

"Thế tử bị đánh, thị vệ Phùng phủ không dám tiến đến ngăn cản, Thế tử lại tiếp tục chửi mắng, lúc ấy mạt tướng cảm thấy không ổn nên mới chạy đến ngăn cản. Lúc ấy Trì Điện hạ vốn có ý buông tha Thế tử, hỏi Thế tử đã biết sai hay chưa, thế nhưng Thế tử lại chửi Trì Điện hạ là... là đồ chó đẻ... cho nên Trì Điện hạ mới không cho phép dừng tay. Rồi sau đó Thế tử bị đánh quá nghiêm trọng, ngã xuống đất rồi nên mới nhượng bộ."

Phùng Chương nghe thấy lời vệ đội trưởng nói, mặc dù không cảm thấy hắn đang nói đỡ cho Yến Trì thế nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Trong lời của tên vệ đội trưởng kia, Phùng Chương hắn không chỉ nói lời cuồng ngôn mà lại còn hèn nhát tột độ, thật sự không có một điểm đáng khen nào.

Yến Hoài nghe đến đây lại hỏi, "Sau đó thế nào?"

"Sau đó Trì Điện hạ thấy Thế tử liên tục kêu đau nên mới bảo chúng mạt tướng đưa hắn vào cung tìm ngự y, nói sau này Thế tử đừng làm những việc ác giống như hôm nay nữa. Mọi chuyện đến đây là hết rồi."

Vệ đội trưởng cung kính nói xong, Yến Hoài trầm mặc giây lát rồi gật đầu, "Lui ra đi."

Hai người hành lễ rồi lui ra, trong điện liền trống trải. Phùng Linh Tố kéo kéo cánh tay Yến Hoài, "Hoàng thượng, người đã nghe thấy chưa? Duệ Thân Vương Thế tử kia quả thật không có chút lòng kính trọng nào với Chương Nhi cả, lại còn để cho bọn thuộc hạ ra sức đánh đập thằng bé..."

Yến Hoài nhìn lướt qua Phùng Chương, "Vì sao phải kính trọng Phùng Chương?"

Phùng Linh Tố sửng sốt, vẻ mặt Yến Hoài đã tối xuống, "Hơn 10 đại nam nhân lại đi bao vây bắt nạt một tiểu cô nương, chẳng trách Yến Trì nói nó là phế vật. Nếu không phải Yến Trì đến thì hôm nay Cửu nha đầu của Tần gia sẽ phải thế nào?"

Nói xong Yến Hoài lập tức rút cánh tay mình trong lòng Phùng Linh Tố ra, "Ngay cả Yến Trì cũng biết được Cửu nha đầu vào cung xem bệnh cho Thái hậu, chính là không thể nào mạo phạm con bé, nhưng Phùng Chương hắn lại không biết?"

Mặt Yến Hoài biến sắc, Phùng Linh Tố nhất thời ngẩn ra, bà biết rõ những lúc ý mật tình nồng thì Yến Hoài sẽ yêu thương bà mà nghe mấy lời thổi gió bên tai của bà. Thế nhưng vào lúc ông tức giận thực sự thì chỉ dựa vào nước mắt của bà thôi là điều không thể cứu vãn được.

Bên này phùng chương cũng sửng sốt, "Hoàng thượng... Hoàng thượng... Ta chỉ là... "

"Chỉ là cái gì?" Yến Hoài lạnh lùng quát một tiếng, bình thường trong kinh thành ngươi đã làm quá nhiều chuyện ác bôi đen cho Trung Quốc công phủ và Quý phi nương nương thì cũng thôi, hôm nay lại dám đánh chủ ý lên đầu Cửu nha đầu của Tần phủ. Do ngươi cảm thấy Cửu nha đầu là nữ tử dễ bắt nạt, hay ngươi cảm thấy bệnh tình của Thái hậu chỉ là râu ria không quan trọng?"

Phùng Chương nghẹn họng, hắn lập tức bò từ trên ghế xuống quỳ dưới đất, hoàn toàn không hề xụi lơ yếu đuối như ban nãy, "Xin Hoàng thượng minh giám! Xin Hoàng thượng minh giám, tiểu nhân tuyệt đối không có ý này. Chẳng qua là, chẳng qua là lúc đó..."

"Thậm chí ngươi còn dám ly gián quan hệ giữa Trẫm và Duệ Thân vương phủ? Yến Trì nói không sai, Quốc công phủ và ngay cả bản thân Phùng Chương ngươi đã có công lao gì với Đại Chu? Vậy mà dám to gan nghị luận về chuyện của Duệ Thân vương phủ và Sóc Tây quân? Còn nữa, ngay cả suy nghĩ của Trẫm mà Phùng Chương ngươi cũng biết? Ngươi có thể thay mặt Trẫm nói chuyện à?"

Phùng Chương nghe đến đây thì vẻ mặt tái trắng, lập tức nằm sát xuống đất dập đầu, "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân chẳng qua là... chẳng qua là nhất thời xúc động nên không suy nghĩ rõ ràng... Sóc Tây quân ở phía Tây nhiều năm, chỉ duy nhất có mình Duệ Thân vương quản lý, khó tránh khỏi sẽ... Tiểu nhân hồ đồ rồi, cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho tiểu nhân, sau này tiểu nhân không dám nữa."

Phùng Linh Tố thấy thế 2 mắt cũng đẫm lệ, lập tức quỳ xuống đất, "Hoàng thượng..."

Bà vừa mới lên tiếng thì Yến Hoài đã giơ tay lên cản lại, "Việc xảy ra hôm nay đích thực là Phùng Chương đã sai rồi, mặc dù Yến Trì đã sai người đánh ngươi nhưng hắn có biết nặng nhẹ, bởi vậy trận này ngươi bị đánh nằm bò ra cũng không thiệt thòi."

Phùng Linh Tố nhìn Yến Hoài muốn nói lại thôi, Yến Hoài tiếp tục, "Yến Trì đánh người cũng là sai, nhưng chuyện đó sau này Trẫm sẽ truy cứu hắn. Hiện tại Quý phi dẫn Phùng Chương đi đi, muốn đi trị thương hay đi khóc lóc kể lể cũng được, chớ mang mấy chuyện hoang đường thế này đến quấy rầy Trẫm nữa."

"Hoàng thượng..." Phùng Linh Tố nức nở, "Vâng... thần thiếp biết rồi, thần thiếp xin cáo lui."

Phùng Linh Tố đứng dậy, lại nhìn thái giám của Trường Tín cung đang đứng chờ ở cửa đại điện, "Còn không mau đến đỡ Thế tử?"

Mấy gã thái giám tiến đến đỡ Phùng Chương lên, Phùng Linh Tố lại cúi người hành lễ với Yến Hoài sau đó mới dẫn Phùng Chương rời khỏi.

Yến Hoài đứng dậy sau đó lại một lần nữa quay lại sau án thư, một lúc lâu sau lại nheo nheo mắt.

Yến Hoài liếc nhìn Viên Khánh một cái rồi hỏi, "Ngươi thấy thế nào?"

Viên Khánh do dự hồi lâu mới trả lời, "Mặc dù Thế tử có sai, nhưng mà lần này Trì Điện hạ cũng có chỗ không đúng. Nói ra thì lỗi của Thế tử lớn hơn một chút, có điều... có điều tóm lại cả 2 người đều sai."

Yến Hoài cười cười, "Hóa ra ngươi ba phải như vậy."

Viên Khánh cũng cười, "Đúng sai phải trái, trong lòng Thánh thượng đều đã rõ ràng cả mà."

Yến Hoài khẽ gõ gõ lên bàn, "Chuyện nhỏ thôi, Yến Trì phạm sai lầm thế nhưng như thế lại khiến Trẫm rất thích."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.