🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 212: Tự sát hay bị giết? (2)

Tần Thuật nghe thấy thế liền do dự, Tần Hoan lại hơi kinh ngạc nhìn Tần Nghiệp, thật sự không ngờ được Tần Nghiệp sẽ nói như vậy.

Mặc dù Tần Nghiệp không có gì làm, thế nhưng đích thân hắn đưa đón nàng lại giống như dùng dao bầu giết muỗi vậy.

"Chuyện này sao có thể chứ, lúc muội vào cung rồi thì Tứ ca chỉ có thể ở bên ngoài chờ, thật sự rất lãng phí thời gian của Tứ ca."

Tần Nghiệp nhún nhún vai, "Thời gian này phụ thân không giao việc gì cho ta cả, đợi sau này ta có việc để làm rồi thì sẽ an bài hộ vệ cho muội sau được không?"

Tần Thuật nghe vậy cũng gật đầu, "Thế cũng được, không bàn nữa, có Nghiệp Nhi đưa đón con là ta yên tâm rồi."

Tần Nghiệp cười gật đầu sau đó nhìn Tần Hoan. Tần Hoan thở dài, đành phải nghe theo sự sắp xếp này.

Tần Thuật lại lên tiếng, "Hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, Hoan nha đầu, sau này có gặp Trì Điện hạ thì nhớ rõ phải nói lời cảm tạ." Nói xong ông lại nhìn sang Tần Diễm, "Lần sau con gặp Điện hạ cũng vậy, nhớ rõ phải nói câu cảm tạ với hắn."

Tần Diễm gật đầu, tâm tình Tần Thuật cũng tốt hơn một chút, còn trong lòng Tần Hoan cũng thoáng buông lỏng.

Nàng vốn tưởng rằng dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Phùng Linh Tố, lại cộng thêm Phùng Chương cố ý bôi đen thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ truyền Yến Trì vào cung cảnh cáo hoặc trừng phạt một trận, vậy mà không ngờ ngay cả tuyên triệu cũng không hề. Nhớ đến câu nói của hắn trước khi nàng rời đi thì nàng cũng hiểu được, có lẽ Yến Trì từ sớm đã nghĩ đến cục diện này rồi.

Vì sao Yến Trì lại cảm thấy ngay cả hắn đánh Phùng Chương thì Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu chứ?

Nói ra thì Phùng Chương cũng là Hoàng thân quốc thích với Hoàng thượng.

Tần Hoan nhất thời không suy nghĩ được tỉ mỉ, nàng từ biệt nhóm người Tần Thuật sau đó quay về Tùng Phong viện.

Mặc dù hiện tại Tần Hoan đã không có ý định đặt mình ở bên ngoài sự việc nữa, nhưng thế cục trong triều đình nàng vẫn có rất nhiều chỗ không rõ. Duy chỉ có một điều nàng chắc chắn đó là lòng tin của nàng với Yến Trì, hành động lần này của Yến Trì nhất định trong lòng hắn đã có tính toán.

Tần Hoan yên tâm hơn chút sau đó không nghĩ nhiều nữa, nàng ngủ một đêm yên ổn, sáng hôm sau lại tiếp tục vào cung xem bệnh cho Thái hậu.

Tuổi tác của Thái hậu hơi lớn hơn so với Thái Trưởng Công chúa, thân thể cũng không được tốt như Thái Trưởng Công chúa cho nên Tần Hoan dùng thuốc cực kỳ cẩn thận. Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa nên Tần Hoan tiếp tục dẫn theo Phục Linh chuẩn bị vào cung. Mà hiện tại, quả nhiên Tần Nghiệp mặc y phục toàn thân màu xanh đậm đang cưỡi ngựa chờ nàng ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tần Nghiệp, Tần Hoan vẫn còn chút xấu hổ, "Làm phiền Tứ ca rồi."

Tần Nghiệp bật cười, "Đừng ngại, dù sao ta cũng ngồi không trong phủ thôi."

Tần Hoan nghe thấy thế trong lòng khẽ động đậy, nàng nhớ rõ Tần Nghiệp đã từng nói muốn đến Cửu thành Tuần phòng doanh, mà lúc đó Tần Thuật vẫn chưa trực tiếp đồng ý. Còn hiện tại, Tần Nghiệp đường đường là Tứ công tử của Hầu phủ lại làm công việc đi hộ tống nàng.

Tần Hoan biết Tần Nghiệp chỉ là con thứ, nhưng bởi vì nghĩ đến thân phận của hắn nên nàng cũng chưa từng hỏi nhiều, nàng bước lên xe ngựa sau đó đoàn người đi thẳng đến cửa cung.

Hôm nay là mùng 3, tuyết đọng từ mấy ngày trước nay đã tan đi không ít, trong không khí tràn ngập khí lạnh thấu xương. Đến cửa cung, Tần Hoan xuống xe ngựa đi vào, vẫn là tiểu cung nữ hôm trước đứng đợi nàng.

Một nhóm 3 người đến thẳng Thọ Khang cung, lúc Tần Hoan đến thì Cửu Hoàng tử Yến Tuy đang ngồi bên cạnh Thái hậu. Thái hậu thấy Tần Hoan đến lại hiếm có lúc mà không nhận sai người.

Trần ma ma cười nói, "Nương nương, đây là Cửu cô nương của Tần phủ đến để chữa bệnh cho người."

Tần Hoan hành lễ xong Thái hậu liền ngơ ngác đưa tay ra, Tần Hoan thấy thế vội vàng nắm lấy, Thái hậu kéo nàng xuống ngồi cạnh giường, cẩn thận quan sát nàng đôi chút rồi mới chậm rãi gật đầu, "Tốt tốt tốt..."

Trần ma ma tiếp tục cười nói, "Thái Trưởng Công chúa nhận Cửu cô nương làm cháu gái nuôi, Thái Trưởng Công chúa bị bệnh ở Cẩm Châu cũng chính là được Cửu cô nương chữa khỏi. Nương nương, người nói đây có phải là duyên phận hay không?"

Đáy mắt Thái hậu chợt sáng lên, "Trưởng Công chúa... Bà ấy có khỏe không?"

Tần Hoan gật đầu, "Thái Trưởng Công chúa hiện tại đều rất khỏe, xin người hãy yên tâm..."

Thái hậu gật đầu rồi không nói gì nữa, Tần Hoan liền xem mạch cho Thái hậu. Lúc nàng xem mạch thì luôn nín thở và tập trung tinh thần, còn Thái hậu lại vẫn quan sát Tần Hoan, đợi đến khi nàng xem mạch xong thì lại kéo tay nàng đến nói chuyện. Nhưng vừa mới nói được mấy câu thì bên ngoài có người đến bẩm báo.

"Thái hậu nương nương, Trì Điện hạ đến thăm người."

Ánh mắt Thái hậu cũng sáng lên, "Trì Nhi? Mau bảo hắn mau vào đây."

Tần Hoan lập tức giật mình, nàng vội vàng đứng dậy. Rất nhanh Yến Trì đã đi từ bên ngoài vào.

Hôm nay Yến Trì vẫn mặc hắc bào hoa lệ, hắn bước đi rất nhanh, vừa mới vào cửa mắt Thái hậu đã rưng rưng, "Trì Nhi... Nghe nói con không phải đi nữa à? Con ở lại kinh thành rồi à?"

Đây vốn là chuyện của hôm trước, nhưng lúc đó Thái hậu vẫn còn đang mơ hồ nên đến tận hôm nay mới biết được.

Yến Trì bước lên ngồi xuống cạnh giường của Thái hậu, "Tổ mẫu, con không đi nữa, sau này ở lại kinh thành."

Thái hậu khẽ cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay Yến Trì, "Đây thật sự là quá tốt, nếu như phụ vương con cũng quay về thì tốt rồi, thân thể này của ta càng lúc càng suy yếu, cũng không biết còn có thể gặp lại phụ thân con nữa hay không."

Yến Trì vội nói, "Thân thể người sẽ tốt lên thôi, y thuật của Cửu cô nương cao minh, nhất định có thể chữa khỏi cho người. Đợi chuyện ở phía Tây ổn định rồi thì phụ thân vẫn sẽ quay về thỉnh an người thôi. Sau này có con ở lại kinh thành rồi, cũng có thể ngày ngày đến thỉnh an người."

Yến Trì nói toàn lời tốt đẹp với Thái hậu, nụ cười cũng rạng rỡ cùng với mặt mũi vui vẻ dịu dàng hoàn toàn khác với Yến Trì hôm qua ở ngoài cửa cung. Tần Hoan đứng ở cuối giường, ánh mắt rơi lên sống lưng hắn, cả hai người bày tỏ tâm ý với nhau cũng hơn 1 tháng rồi, cộng thêm thời gian quen biết trước đây tổng cộng đã hơn 4 tháng, rốt cuộc thì Yến Trì vẫn còn che giấu bao nhiêu khuôn mặt mà nàng còn chưa được chứng kiến?

Yến Trì cao cao tại thượng ngạo nghễ lì lợm, Yến Trì tươi cười chói mắt dịu dàng hiền lạnh, Yến Trì trầm tĩnh nghiêm nghị khí thế bức người, còn có Yến Trì ngày hôm qua sát phạt quyết đoán mơ hồ biểu lộ ra tính cách của Ma vương. Ngoại trừ những gương mặt mà nàng từng gặp này, hắn còn có thêm loại nào nữa không?

"Y thuật của Cửu cô nương thì người yên tâm."

Tần Hoan đang nhìn chăm chú, đột nhiên Yến Trì vừa nói chuyện vừa xoay người lại khiến cho nàng lập tức hoàn hồn. Còn Yến Trì hắn lại tiếp tục cười nói, "Tối hôm đó chính là Cửu cô nương cứu được người đó."

Trần ma ma cũng nói, "Còn không phải sao, cũng may có Trì Điện hạ nói Cửu cô nương có thể cứu được người."

Mặc dù Thái hậu đã nhận ra người khác và nói chuyện bình thường thế nhưng phản ứng vẫn hơi chậm, bà nghĩ nghĩ một lát sau đó mới vươn tay về phía Tần Hoan. Đã lớn tuổi rồi, Thái hậu cũng không hề ra dáng kiêu ngạo như thời còn làm Hoàng hậu nữa, cho dù đối diện với một người không hề có quan hệ máu mủ như Tần Hoan nhưng bà vẫn muốn nắm lấy tay nàng.

"Con còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại như vậy rồi."

"Thật đúng là một cô nương tốt, đời này ta vẫn còn chưa gặp qua ai như vậy."

"Con tên Hoan Nhi đúng không? Tên hay lắm..."

Một tay Thái hậu nắm lấy Tần Hoan, tay còn lại là nắm lấy Yến Trì, nói ra toàn những lời khen ngợi, Tần Hoan nghe mấy câu này không hiểu sao lại có chút xấu hổ. Nói thêm mấy câu nữa thì Thái hậu liền có vẻ mệt mỏi, Tần Hoan vội vàng khuyên bà đi ngủ.

Yến Trì cũng khuyên vài câu, lúc này Thái hậu mới nghe lời mà nằm xuống.

Tần Hoan đổi một phương thuốc khác đưa cho Trần ma ma, nghĩ đến Tần Nghiệp vẫn đang đợi mình ở ngoài cửa cung nên liền cáo từ.

Còn bên này Yến Trì đã thăm Thái hậu xong, đương nhiên cũng phải cùng nàng rời đi.

Hai người cùng chung đường ra cửa cung, vừa mới ra đến bên ngoài Thọ Khang cung thì Tần Hoan liền nói, "Chuyện hôm qua không có việc gì chứ?"

Yến Trì khẽ cười, "Sao nàng không hỏi ta vì sao đúng lúc này lại đến Thọ Khang cung?"

Vẻ mặt Tần Hoan nhất thời cứng lại, sau đó nàng hiểu ra Yến Trì là cố tình đến.

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tần Hoan thì nụ cười trên mặt Yến Trì càng rạng rỡ, "Ta biết trong lòng nàng lo lắng cho nên hôm nay đến nói với nàng một câu. Chuyện hôm qua ta hoàn toàn không sao cả, nàng không cần phải lo lắng, không những thế chút nữa ta còn đến nha môn Hình bộ nữa.

Tần Hoan kinh ngạc, "Nha môn Hình bộ?"

Yến Trì gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Hôm đó lời của Hoàng thượng nàng cũng có nghe thấy, hôm qua Thượng thư Hình bộ đã đến Vương phủ gặp ta, hôm nay ta phải đến nha môn nhậm chức."

Trong lòng Tần Hoan đã sáng tỏ nên liền hỏi, "Được, vậy chàng đi làm chính sự của mình đi."

Yến Trì lắc đầu, "Mấy hôm nay chắc chắn Hình bộ không có đại sự gì, ta đưa nàng ra khỏi cung rồi nói sau."

Hiện giờ Tần Hoan vẫn ở trong Hầu phủ, canh phòng rất nghiêm ngặt, ngay cả viện của nàng cũng có rất nhiều người cho nên Yến Trì không thể đến gặp nàng vào buổi đêm giống như trước đây nữa. Bởi vậy cơ hội gặp mặt của bọn họ đương nhiên có hạn, Yến Trì nói như vậy thì Tần Hoan cũng không từ chối nữa.

Yến Trì hỏi lại Tần Hoan, "Nghe nói có rất nhiều người đến Hầu phủ cầu y chữa bệnh?"

Nhắc đến việc này thì Tần Hoan không khỏi cười khổ, "Phải, hôm mùng 1 đã có rất nhiều người lấy cớ tặng lễ năm mới để đến Hầu phủ. Mặc dù bọn họ đến nói là đến để cầu y chữa bệnh nhưng cuối cùng Đại bá mẫu chỉ đồng ý có hai người, trong đó có một người bởi vì trong tộc có trưởng bối qua đời nên hôm nay không đến, còn một vị lão phu nhân nữa lát nữa sẽ đến Hầu phủ."

Yến Trì gật đầu, "Sau khi nổi danh rồi người đến tìm nàng cầu chữa bệnh quả nhiên không ít, nhưng nếu như nàng không muốn thì cứ từ chối là xong." Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua hướng cửa Chính Hoa, "Ta vào cung sau nàng một chút, là Nhị công tử Hầu phủ đưa nàng đến à?"

Tần Hoan gật đầu, "Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên Đại bá phụ sợ ta không an toàn."

Yến Trì hài lòng, "Thế cũng tốt, hôm qua nàng lẻ loi một mình, nếu không phải ta đến kịp lúc thì không biết Phùng Chương sẽ làm càn đến đâu nữa."

Tần Hoan thở dài, "Sau này sẽ không như vậy nữa, chắc hẳn hắn sẽ không dám làm gì với ta."

Yến Trì nheo mắt lại, "Bên trên Phùng Chương có Quý phi nương nương và Thành vương che chở cho nên hắn thật sự phát điên rồi, hắn không quan tâm nhiều như vậy đâu. Trước đây hắn đã gặp qua nàng, ta phải cho hắn biết hắn không được phép động đến nàng."

Tần Hoan nghe thấy thế trong lòng hơi ấm lên, "Được, ta biết rồi."

Trước sau hai người mặc dù không có người ngoài, thế nhưng cũng không thể thân mật quá mức, Yến Trì đành phải nhịn xuống bàn tay muốn vuốt ve tóc Tần Hoan rồi thở dài, "Nàng cứ yên tâm, mặc dù quanh năm ta không ở kinh thành thế nhưng ta vẫn nắm rõ được phần nào."

Tần Hoan gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Hai người đã đến cửa Chính hoa, bên ngoài cửa cung chính là con đường rộng lớn hai bên được tường cao bao vây. Bức tường này chạy dọc theo đường lớn khoảng hơn trăm bước rồi mới rẽ sang hai hướng trái phải bao vây lấy Hoàng cung. Bức tường này vòng qua hai Phường sát vách với Hoàng thành, chính là nơi đặt Lục bộ và nha môn của triều đình. Nha môn Hình bộ ở bên trái, Yến Trì vừa ra khỏi cửa cùng liền đi về bên trái.

Ngoài cửa cung, Tần Nghiệp đang đứng chờ bên cạnh xe ngựa, thời tiết giá lạnh vậy mà Tần Nghiệp đã đợi được hơn nửa canh giờ.

Tần Hoan thấy Tần Nghiệp nhìn nàng nên định cáo từ với Yến Trì, "Hôm nay trong phủ còn có người bệnh chờ ta, ta về phủ trước." Nàng nói xong thế nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Yến Trì.

Yến Trì đã biết từ lúc bên trong Thọ Khang cung nàng đã nhìn chằm chằm hắn nên không khỏi cười sảng khoái. Hắn đang định gật đầu thì bất thình lình, phía bên trái bức tường Hoàng cung lại có vài người đi đến, người dẫn đầu chính là Bạch Phong.

Bạch Phong bước đến rất nhanh, đằng sau dẫn theo mấy người đều mặt quan phục, "Chủ tử, bên phía nha môn có vụ án."

Yến Trì nhướn mày, "Có vụ án?"

Bạch Phong tránh sang một bên, "Để Từ Đại nhân nói đi..."

Bạch Phong bước sang thì có một nam tử trung niên đi từ đằng sau Bạch Phong ra, "Điện hạ, ban nãy nha môn Lâm An mới chuyển giao một vụ án lên, chỉ là một án mạng bình thường, nhưng vì liên lụy đến quan viên trong triều cho nên mới giao cho Hình bộ."

Nói xong ông ta liền dâng lên một cuốn sổ, "Mời người xem qua."

Yến Trì giơ tay lên nhận lấy, mở ra đọc rồi chau mày, "Đường huynh của Tả thị lang Hộ bộ này không phải tự sát à?"

Nam tử được gọi là Từ Đại nhân kia lập tức gật đầu, "Đúng vậy, vốn là linh đường trong nhà đã bố trí xong rồi, thế nhưng công tử nhà đó lại đi báo quan, nói rằng phụ thân hắn đương nhiên không có khả năng tự sát được..."

Còn bên này, trong lòng Tần Hoan cũng dâng lên một mối hoài nghi, đường huynh của Tả thị lang Hộ bộ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.