Phục Linh giật mình, "Thì ra là thế, cũng may không phải lúc nào tiểu thư cũng thích đi điều tra lòng người, chứ không thì đã quá mệt mỏi rồi."
"Phải!" Dứt lời Tần Hoan lại bật cười, "Huống hồ nếu như trong sinh hoạt hàng ngày cứ phải phân biệt thật giả toàn bộ lời người khác nói thì cũng cực kỳ nhàm chán. Mà có nhiều chuyện, không phân rõ thật giả cũng không phải là không tốt..."
Phục Linh bắt đầu mù mờ, phải suy nghĩ đôi chút thì mới hiểu được ý trong lời nói của Tần Hoan.
Hai khắc sau xe ngựa đã tiến đến cửa Trung Dũng Hầu phủ.
Chuyện xảy ra ban nãy Tần Hoan cũng không để ở trong lòng, thấy đến cửa phủ rồi mà xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Trình Hộ ở bên ngoài nói, "Tiểu thư... Có chút không đúng lắm..."
Tần Hoan vén màn lên nhìn, nhất thời nàng cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Lúc các nàng rời đi thì ngoài cửa Hầu phủ hoàn toàn trống không, nhưng hiện tại ở đây lại đỗ hơn mười chiếc xe ngựa, mà trên mui xe được sơn son cực kỳ quý phái. Tần Hoan nhướn mày, "Hôm nay Hầu phủ có mở tiệc chiêu đãi à?"
Phục Linh lắc đầu, "Không phải đâu, không hề nghe phu nhân nhắc đến."
Tần Hoan cảm thấy kỳ quái, "Thế thì vì sao nhỉ, tự dưng có nhiều người như vậy đến đây, không biết còn tưởng rằng hôm nay Hầu phủ dựng sân khấu mời mọi người đến xem kịch."
Trình Hộ liền nói, "Tiểu thư, hay là chúng ta đến cửa hông phía Tây đi? Cửa này đã bị chặn rồi, xe ngựa cũng không vào được."
Tần Hoan gật đầu rồi buông màn xe xuống.
Nàng vừa dứt lời thì xe ngựa liền quay đầu lại đi về phía cửa hông của Hầu phủ, may là ở đó không có ai. Tần Hoan xuống xe bước vào cửa, nhưng chưa đi được xa đã nhìn thấy Bạch Anh với vẻ mặt hấp tấp, "Tiểu thư..."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Sao em lại đến đây? Xảy ra chuyện gì à?"
Vẻ mặt Bạch Anh hơi kỳ lạ, "Tiểu thư, phu nhân bảo nô tỳ đến đón người, chúng ta trực tiếp đi đường vòng vào Tùng Phong viện."
Tần Hoan nghĩ đến phu thê Tần Thuật đương nhiên quan tâm đến chuyện nàng vào cung, nàng về rồi còn muốn quay lại báo một tiếng thế nhưng không ngờ lại bảo nàng trực tiếp quay về viện của mình. Nhớ đến đám xe ngựa trước cửa Hầu phủ, Tần Hoan liền nhìn thoáng qua hướng chính viện rồi nói, "Có khách quý đến phủ hả?"
Bạch Anh gật đầu, "Tiểu thư vừa mới đi khỏi thì đã có mấy nhà Hầu phu nhân đến phủ mình, ngay sau đó lại liên tiếp có rất nhiều người đến đây. Những người này đều là vội vàng đến Hầu phủ để đưa quà năm mới, nhưng trên thực tế là muốn đến nhờ tiểu thư xem bệnh!"
Tần Hoan lập tức dừng chân lại, "Tìm ta xem bệnh?"
Bạch Anh gật đầu, "Vũ ma ma nói tất cả mọi người đều biết tiểu thư cứu được Thái hậu, cũng biết trong cung ban thưởng hậu hĩnh nên mới hiểu được y thuật của tiểu thư còn lợi hại hơn cả ngự y trong cung. Bọn họ đều là nghe đồn mà đến, Vũ ma ma còn nói trong đó thậm chí có người chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, tóm lại hiện giờ ngoài chính viện đều chật cứng người, phu nhân bảo tiểu thư tránh mặt một chút."
Tần Hoan dở khóc dở cười, Bạch Anh liền nói, "Vừa rồi nô tỳ đứng ngay ở cửa chính nhìn thấy xe ngựa của tiểu thư không tiến vào cho nên mới biết tiểu thư đi cửa hông, bởi vậy mới chạy ra đây."
Tần Hoan bật cười, "Mấy phu nhân này không tìm ra được đại phu tốt ở trong thành sao? Sao lại đến tìm ta?"
Nàng không phải đại phu mở y quán chữa bệnh, vì sao lại đến tìm nàng?
Bạch Anh lắc đầu, "Vũ ma ma nói chuyện của tiểu thư đêm qua đã truyền ra khắp kinh thành rồi, ai ai cũng đều biết trong Tần phủ có một Tiểu y tiên. Người đến đây có người là bệnh cũ lâu năm, có người là đến xem tiểu thư có thật sự biết y thuật hay không, lại cộng thêm chuyện người cứu được Thái hậu thì địa vị của Hầu phủ nhất định đã tăng lên không ít cho nên đến để bám víu quan hệ cũng có nữa."
"Đây thật đúng là..."
Tần Hoan nhất thời không biết phải nói gì cho phải, nàng chỉ đi thẳng theo Bạch Anh vòng về Tùng Phong viện.
...
Yến Triệt nhẹ nhàng đơn giản xuất cung, nhưng đến nơi rồi cũng bị cảnh tượng xe ngựa bao vây trước cửa Hầu phủ làm cho hoảng sợ.
Hạ Ngân mặc thường phục ngồi bên ngoài cũng nhíu mày nói, "Điện hạ, chẳng lẽ hôm nay Hầu phủ mở tiệc chiêu đã khách khứa? Nếu như vậy chỉ sợ Điện hạ đến thì toàn bộ mọi người đều biết?"
Mặt mũi Yến Triệt tối sầm xuống, "Hôm nay là mùng 1 đầu năm, cho dù có mở tiệc chiêu đãi thì cũng phải để sau ngày mùng 3 chứ."
Phong tục của Đại Chu rất ít có người mở tiệc đãi khách vào ngày mùng 1 đầu năm. Qua năm mới, lại là mùng 1 thì phần lớn đều là gia đình đoàn tụ, làm gì có ai mới mùng 1 đã mời khách lạ đến nhà rồi?
Hạ Ngân cười khổ, "Nhưng thế trận kia là thật đó, nếu như Điện hạ không ngại mọi người biết thì cũng không sao đâu."
Yến Triệt vốn ở trong cung đã bực bội khó chịu rồi, hiện tại khó khăn lắm mới xuất cung được thì sao có thể đi một chuyến vô ích quay về chứ?
Suy nghĩ giây lát hắn lại nói, "Hầu phủ có cửa hông không?"
Hạ Ngân đảo mắt, "Chắc là có." Nói xong hắn thò người ra căn dặn thị vệ đánh xe một câu.
Thị vệ đánh xe tên là Trịnh Nguy, chính là Vệ đội trưởng của Ngự lâm quân trong Đông cung, hắn nghe thấy vậy lập tức rẽ vào đường nhỏ bao quanh Hầu phủ. Đi một lúc quả nhiên nhìn thấy cửa hông, chính là nơi Tần Hoan vừa mới từ đây vào không lâu. Người gác cổng hoàn toàn không ngờ đến Thái tử sẽ đến đây, hắn vừa mở cửa ra nghe thấy Hạ Ngân nói Thái tử giá lâm thì nhất thời trở nên luống cuống, vội vàng chạy vào trong bẩm báo.
Yến Triệt ngồi ở trong xe ngựa, rất nhanh đã nghe được giọng nói của Tần Thuật và Tần Diễm.
Tần Thuật bước nhanh từ trong cửa ra, ông vén áo bào lên bái một cái, "Bái kiến Thái tử Điện hạ..."
Tần Diễm cũng hành lễ theo, vừa ngước mắt lên thì Yến Triệt cũng đã bước xuống khỏi xe ngựa.
"Lâu rồi không đến phủ của ái khanh, hôm nay ái khanh đang tiếp khách trong phủ à?"
Yến Triệt đi vào từ cửa hông, chắc chắn đã nhìn thấy cảnh tượng ở cửa chính nên Tần Thuật liền cười khổ một tiếng, ông vừa mời Thái tử vào trong phủ vừa kể lại tình hình thực tế. Yến Trì nghe xong liền chau mày, "Cửu cô nương của quý phủ lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao?"
Tần Thuật cười khổ, "Điện hạ cũng biết đấy, mảnh đất kinh thành này người xem náo nhiệt, người canh chừng dò xét, người tâm tư không đứng đắn đều có rất nhiều, nhưng người mà thật sự đến để xem bệnh thì lại cực kỳ ít. Điện hạ, hiện tại chính viện đều toàn là người, chỉ có thể mời người đến thư phòng mà thôi."
Yến Triệt vốn chính là ý này, hắn nghe thấy thế thì cũng không để bụng mà gật đầu, "Mặc dù vậy thì thanh danh của Cửu cô nương trong phủ vẫn lên rất cao, hiện tại nàng cứu được Hoàng tổ mẫu, cũng chính là khiến cho người ta nhìn với con mắt khác xưa rồi."
Lời này của Yến Triệt có vẻ như là đang khen ngợi cho nên Tần Thuật cũng không nghĩ ngợi gì mà chỉ cười nói, "Lần này Hoan nha đầu cũng khiến chúng ta cực kỳ bất ngờ, dù sao con bé cũng vẫn còn nhỏ tuổi như vậy. Nếu như nó thật sự chữa cho thân thể Thái hậu nương nương linh hoạt trở lại thì mới đúng là phúc khí của nó."
Yến Triệt yên lặng không lên tiếng, hắn chỉ đi thẳng theo Tần Thuật vào thư phòng. Diện tích của Hầu phủ mặc dù không lớn như Tần phủ ở Cẩm Châu thế nhưng cũng không phải là nhỏ, mà thư phòng của Tần Thuật bởi vì thường xuyên phải tiếp đón khách quan trọng cho nên làm hẳn thành một khu viện riêng, bố trí trang hoàng cũng cực kỳ lịch sự tao nhã và chu đáo. Yến Triệt đi suốt dọc đường đều không gặp một hạ nhân nào, nhưng khi đến thư phòng rồi lại thấy trà nóng và điểm tâm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Yến Triệt hết sức hài lòng, cuối cùng cũng xả được hết nỗi tức giận ban nãy ở trong Đông cung.
Vừa ngồi xuống Yến Triệt liền nói, "Vẫn là chỗ này của ái khanh tự tại hơn rất nhiều."
Hạ Ngân ngồi xuống bên cạnh Yến Triệt, nghe câu này liền biết Yến Triệt vẫn còn để ý chuyện ban nãy, nghĩ như vậy ông ta liền cười khổ. Yến Triệt đã đến tuổi 20, cho dù có mấy thị thiếp thì cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, thế nhưng ở phương diện này hắn lại cực kỳ khắc chế. Lần này không chỉ có Hoàng hậu bày tỏ quan tâm mà những người khác cũng động không ít tâm tư. Mà sau khi được sắc lập thành Thái tử lại càng có thêm nhiều người muốn nhét người vào Đông cung của hắn. Người thì muốn một vị trí tương lai trong hậu cung, người lại có tâm tư không lương thiện, muốn cho Yến Triệt sa vào cửa ải mỹ nhân. Nhưng Yến Triệt từ nhỏ đã quen nhìn đủ loại tranh đấu trong hậu cung rồi thì sao hắn có thể để những người đó đắc thủ?
Tần Thuật ngồi ở đối diện Hạ Ngân, nghe thấy thế liền cười nói, "Thái tử Điện hạ đột ngột giá lâm, vi thần còn chưa chuẩn bị được gì, chỉ sợ đắc tội đến Thái tử Điện hạ. Hiện tại vi thần đi cho người làm chút rượu và thức ăn, hôm nay là năm mới nên mời Điện hạ uống một ly ở hàn xá này."
Cuối cùng thì Yến Triệt cũng nở một nụ cười nhẹ hiếm thấy, hắn gật đầu nói, "Như vậy cũng tốt."
Trong lòng Tần Thuật vui vẻ, ông vội vàng phân phó Tần Diễm đi thông báo với Hồ thị.
Tần Diễm vừa ra cửa thì Tần Thuật liền nói, "Đột nhiên Điện hạ đến chơi, là đến để giải sầu hay là còn có việc quan trọng gì khác?"
Vẻ mặt Yến Triệt khoan khoái hơn đôi chút, "Không có chuyện gì quan trọng cả, vụ án tham nhũng phía Nam hiện tại đã thu xếp ổn thỏa rồi, chắc hẳn trong lòng ái khanh cũng đã hiểu rõ được. Hôm nay chẳng qua vì trong cung có chút ngột ngạt cho nên Bản cung đến đây để giải sầu chút thôi."
Tần Thuật nghe vậy thì trong lòng liền thả lỏng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều, lập tức kể mấy chuyện lý thú hàng ngày cho Yến Triệt nghe.
Nhưng nói qua nói lại một hồi lại nói đến chuyện trong triều, Yến Triệt lên tiếng, "Lần này phụ hoàng bổ nhiệm Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ vào chức vị Tả Thị lang Hình bộ, có thể tạm thời lấp chỗ trống cho Hình bộ. Hiện tại trong Lục bộ, Lại bộ đã có ái khanh, những cái khác thì Hình bộ và Binh bộ là quan trọng nhất. Trước đây Tần Diễm đã có lòng muốn giúp Bản cung, nhưng Yến Trì lại không hồi đáp lại, hắn là người trên chiến trường nên chắc hẳn làm việc chủ yếu là dựa vào phỏng đoán chủ quan của bản thân mình, cho nên lôi kéo hắn chắc chắn là rất khó khăn."
Tần Thuật nghĩ nghĩ rồi nói, "Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đúng thật là khó đối phó, có điều chỉ cần hắn không quay về Sóc Tây quân thì ngày tháng sau này cũng không phải là không thể lung lay. Đợi đến khi hắn nhận ra được trong kinh thành không thể tự lo thân mình thì đương nhiên sẽ đi chọn một cây mà bám vào."
Yến Triệt gật đầu, đột nhiên đảo mắt rồi nói, "Phải rồi, lần trước lúc Trịnh khanh bẩm báo vụ án kia lên cho Bản cung thì có nói may mà có các ngươi giúp cho một chuyện lớn cho nên mới phá được án. Nha môn Lâm An được ban thưởng thế nhưng lại bỏ sót mất công thần ở đằng sau này, nếu như ngươi muốn cái gì, Bản cung có thì chắc chắn sẽ không tiếc."
Tần Thuật cười thành thật, "Điện hạ nói đùa rồi, phân ưu cùng Điện hạ chính là bổn phận của hạ thần, sao có thể còn đòi ban thưởng?"
Yến Triệt nhấc ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, "Bản cung nghe nói sở dĩ có thể phá án đều là nhờ vào ái khanh tiến cử một vị kỳ nhân, nói là tài năng nghiệm thi của vị kỳ nhân này cực kỳ lợi hại?"
Đáy mắt Tần Thuật sáng bừng lên, trong lòng ông biết Trịnh Bạch Thạch lại úp mở chuyện này, "Trịnh Đại nhân nói không sai, chỗ này của hạ thần đúng là có một vị kỳ nhân." Nói xong lời nói của ông ta trở nên bí ẩn, "Chẳng lẽ Điện hạ muốn biết người đó là ai à?"
Yến Triệt đặt ly trà xuống, "Đúng vậy, Bản cung muốn gặp mặt người đó."
Tần Thuật dựng thẳng sống lưng, vẻ mặt có chút do dự. Yến Triệt thấy thế liền nhíu mày, "Làm sao thế? Không tiện à?"
Tần Thuật lắc đầu, "Không phải như vậy, có điều người này, thân phận có chút đặc biệt. Mà... Điện hạ cũng đã từng gặp rồi... Hy vọng sau khi Điện hạ biết nội tình thì đừng có tức giận."
Yến Triệt chau mày, "Bản cung đã từng gặp?" Yến Triệt nhớ lại một vòng mấy người trong Hầu phủ, nhất thời không nghĩ ra được là ai, người này đích thực là đã giúp đỡ hắn, sao hắn lại có thể tức giận được chứ?
"Ngươi yên tâm, Bản cung muốn gặp mặt chẳng qua chỉ là muốn biết được vị kỳ nhân này là ai thôi, thậm chí còn muốn ban thưởng cho hắn, sao có thể tức giận được chứ?"
Tần Thuật thấy thế đành phải đứng dậy nói, "Vâng, vậy xin Điện hạ chờ một chút, hạ thần đi an bài."
Yến Triệt gật đầu, sau đó Tần Thuật cũng đi ra ngoài. Ông ta vừa đi thì trong phòng chỉ còn lại mỗi Yến Triệt và Hạ Ngân, Hạ Ngân kỳ quái nói, "Điện hạ, người trong Hầu phủ người đã gặp những ai rồi?"
Yến Triệt lắc đầu, "Lúc Trịnh khanh nhắc đến có nói là người do gần đây Hầu phủ mới đón về, thế nhưng gần đây ta chỉ gặp mỗi Hầu gia và Tần Diễm, chẳng lẽ là Tần Diễm?" Nói xong hắn lại lắc đầu, "Chắc chắn không thể, nếu như là Tần Diễm thì chắc chắn hắn đã ra tay từ lâu rồi. Nếu không phải là Tần Diễm thì chẳng lẽ chính là mấy người hộ vệ bên cạnh hắn mà Bản cung không để ý đến?"
Đại Chu chưa bao giờ có nữ tử làm công việc của tiện dịch như nghiệm thi cả, bởi vậy nên Yến Triệt chỉ nghĩ đến nam tử. Hắn vừa nói vậy thì Hạ Ngân cũng gật đầu, "Điện hạ nói có lý, khả năng lớn nhất chính là như vậy, nếu như thật sự là thị vệ thì cũng không sao cả, chỉ cần có thể dùng được, sau này trung thành với Thái tử Điện hạ là được. Điện hạ có muốn đưa hắn đến Đông cung không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]