🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 207: Gặp mặt (1)

Ra khỏi cửa cung, xe ngựa của Tần phủ vẫn đang đứng chờ, nhìn thấy Tần Hoan ra ngoài thì Trình Hộ vội vàng chạy lên đón, "Cửu tiểu thư, Thế tử đã về phủ trước rồi, dặn tiểu nhân chờ người ở đây..."

Nói xong hắn nhìn sang Yến Trì và Yến Ly, Trình Hộ nhận ra Yến Ly, nhưng lúc nhìn Yến Trì có chút chần chờ.

"Đây là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ, còn đây là Cung Thân vương Thế tử Điện hạ."

Tần Hoan giới thiệu, Trình Hộ vội vàng hành lễ, Yến Trì vốn có lòng muốn đưa Tần Hoan về phủ nhưng không ngờ Tần Diễm lại để lại người.

Tần Hoan nhìn Yến Trì và Yến Ly rồi nói, "Chẳng phải Ly Điện hạ muốn dẫn Trì Điện hạ đi đâu đó sao? Vậy thì Tần Hoan xin hồi phủ trước."

Vẻ mặt Yến Trì nghiêm nghị, "Đi đâu chứ? Chút nữa ta đến bái kiến chúc Tết Vương phi, sau đó còn vài chuyện khác nữa."

Trong mắt Tần Hoan lóe lên ánh cười như không cười, còn bên này Yến Ly lại cười hề hề nhìn nàng, "Có phải cái Thất ca này quá nhàm chán không, Cửu cô nương, khi nào thì cô nương mới có thể tự do ra vào Hầu phủ?"

Hiện tại vụ án mưu hại nữ tử trong thành Lâm An đã được phá, chưa kể Tần Hoan cũng không phải là không thể ra vào Hầu phủ nên nàng trả lời, "Mấy ngày nữa chắc hẳn là có thể rồi."

Yến Ly liền nháy mắt mấy cái với Tần Hoan, "Đến lúc đó cũng mang Cửu cô nương đến mấy chỗ chơi vui!"

Tần Hoan khẽ cười, "Đa tạ Điện hạ, vậy thì hiện giờ Tần Hoan về phủ trước."

Nàng nói xong liền nhún người, Yến Trì gật đầu, nhìn Tần Hoan và Phục Linh lên xe ngựa cùng với Trình Hộ.

Tần Hoan lên xe rồi Yến Trì mới quay sang nhìn Yến Ly một cái, ánh mắt có mang theo sự cảnh cáo. Yến Ly đảo đảo mắt rồi chợt cười rộ lên, "Thất ca lo lắng à? Thất ca không muốn Cửu cô nương biết ta dẫn huynh ra bên ngoài chơi bời?"

Yến Trì nheo mắt, Yến Ly liền nói, "Thất ca, rốt cuộc là huynh có dự định gì? Ta thấy huynh đã về kinh được mấy ngày rồi mà vẫn không hề biểu đạt cái gì, là Cửu cô nương không muốn hay là huynh vẫn còn băn khoăn điều gì?"

Yến Trì lắc đầu rồi đi sang ngựa của bản thân, cả 2 người bọn họ đều cưỡi ngựa đến đây, Yến Ly thấy thế thì cũng theo sau trèo lên ngựa. Bởi vì hôm nay là mùng 1, cho nên con đường bên ngoài Hoàng thành không có quan viên nào lui tới, tuyết đọng còn chưa tan, trông như những dải lụa trắng mềm mại. Hai người cưỡi ngựa đều rất nhanh, Yến Ly nói chuyện gần như gào lên, "Thất ca, nếu như huynh và Cửu cô nương vẫn còn chưa có gì thì cứ thoải mái tự tại như vậy chẳng phải vẫn tốt sao? Công tử trong kinh thành có ai mà không ngày ngày lưu luyến mấy chốn sênh ca vui vẻ chứ?

Yến Trì chau mày rồi đột nhiên nói, "A Ly, ngươi định cứ như vậy cả đời à?"

Nụ cười vô tư trên mặt Yến Ly đột nhiên cứng lại, sau đó hắn tùy tiện vung vung roi ngựa lên không trung vài cái, "Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Biết bao nhiêu người hâm mộ ta thích làm gì thì làm, không cần phải tính toán vì quyền lực, cũng không cần lo lắng về tiền bạc. Nắm giữ thiên hạ không phải là thứ ta muốn, ngập trong men say đầu gối tay ấp cùng mỹ nhân có vẻ hợp với ta hơn..."

Yến Ly vươn vai trên yên ngựa, "Thất ca, ta thấy mình như vậy thật sự rất tốt, trên đời này quá ít người vô ưu vô tư rồi, cũng may là số mệnh ta không tệ lắm, mà mẫu phu cũng chẳng có bất cứ yêu cầu gì với ta cả."

Nói xong hắn lại cười cười nhìn Yến Trì, "Thất ca thì không như ta, Duệ vương thúc chắc chắn không để cho huynh sống kiểu mơ mơ màng màng giống như ta."

Sắc mặt Yến Trì hơi tối lại, "Nếu như ngươi thật sự thích như vậy thì cũng tốt thôi."

Nói xong hắn lại thúc ngựa phi nhanh hơn, Yến Ly ở đằng sau vừa cười vừa đuổi theo, "Nào có cái gì thích hay không thích, Thất ca, huynh thật sự không đến Tiêu Tương quán à? Nếu không thì đến Phượng Thê lâu cũng được đó..."

Yến Trì coi như mắt mù tai điếc, hắn phi ngựa càng lúc càng nhanh, đi thẳng đến Cung Thân vương phủ.

Còn bên này, Phục Linh trong xe ngựa thở dài một hơi, "Tiểu thư, cuối cùng thì nô tỳ cũng có thể nói chuyện rồi."

Hôm nay Phục Linh tiến cung, mặc dù được mở mang kiến thức nhiều chút thế nhưng ngoại trừ hành lễ với nhóm chủ tử được mở miệng thì những lúc khác một chữ cũng không dám thốt ra. Đối với nàng mà nói đây thật sự là một dày vò quá lớn!

Tần Hoan cười cười, "Sao nào, sau này còn muốn vào cung nữa không?"

Phục Linh lắc đầu theo bản năng, thế nhưng khi nhìn Tần Hoan nàng lại nói, "Bản thân nô tỳ không muốn, nhưng đi cùng tiểu thư thì nô tỳ tình nguyện." Nói xong mặt mũi nàng lại nhăn nhó đau khổ, "Cũng may nô tỳ không phải là nô tỳ ở trong cung, nếu không thật sự là quá khó để tiếp thu. Vị tỷ tỷ kia của Thọ Khang cung xem ra địa vị cũng không phải là thấp, nhưng suốt cả buổi cũng chỉ cúi đầu im lặng một chữ cũng không nói ra, thật sự khiến người ta bức bối quá mức. Tiểu thư, sau này người đừng có đặt chủ ý vào Hoàng cung kia nhé."

Nói xong nàng lại thở dài, "Bát tiểu thư quả thật đáng thương, sau này phải đi chịu đựng mất chuyện mất lòng này."

Tần Hoan vốn chỉ cười nhẹ nhưng nghe Phục Linh nói thế thì không nhịn được mà phá lên cười. Tần Triều Vũ muốn làm Thái tử phi, đúng là chuyện tốt mà biết bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ hâm mộ không thôi, vậy mà Phục Linh lại nói Tần Triều Vũ đến để chịu đựng.

Thấy Tần Hoan cười vui vẻ, mặt mày Phục Linh đỏ ửng, "Tiểu thư sao lại cười nô tỳ, vốn dĩ trong cung chính là như vậy. Còn nữa, hôm nay chúng ta gặp phải chuyện kia, mặc dù nô tỳ không nhìn thấy rõ thế nhưng tiếng kêu thảm thiết của Tú Nhi kia nô tỳ vẫn nghe thấy. Có thể thấy được tính mạng của đám nô tỳ trong cung đúng là chẳng đáng giá chút nào..."

Tần Hoan thu lại nụ cười, "Em không cần phải lo lắng, chúng ta vào cung chẳng qua chỉ là chữa bệnh cho Thái hậu mà thôi."

Phục Linh gật đầu, "Nô tỳ chính là biết như vậy cho nên mới cảm thấy may mắn, thật sự không hiểu mấy người cứ chen chúc vào cung là nghĩ gì trong đầu. Mà có nhiều phi tần như vậy cứ suốt ngày chỉ nhớ mong cùng một người, người đó lại còn phiền muộn vì quốc gia đại sự thì liệu người đó có thể cho các nàng được bao nhiêu thương yêu chứ? Lúc vào cung thì xinh xắn tươi trẻ như một đóa hoa, sau đó liền héo rũ cả rồi."

Nụ cười trên mặt Tần Hoan hoàn toàn tiêu biến hết, nhất thời nàng cũng cảm thấy chút bi thương. Phép so sánh này của Phục Linh có thể nói là cực kỳ sinh động, bởi vì suốt ngày chỉ có mỗi một việc chờ đợi thế nên nữ nhân trong cung cực kỳ có sức lực và thời gian để lục đục với nhau. Mà sự tranh giành đó vốn dĩ cũng chẳng đạt được bao nhiêu tình cảm, thế nhưng lại không thể không đi tranh.

Tần Hoan lắc lắc đầu để quăng những suy nghĩ này ra ngoài, bất kể thế nào thì mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Ngược lại lời hôm nay Cửu Điện hạ nói đã tạo thành một ngòi nổ chôn sâu xuống trong lòng Tần Hoan.

Vụ án của Cẩn phi khó phân biệt đầu đuôi, mà hiện giờ nàng vẫn không có cách nào tiếp xúc được.

Tần Hoan rơi vào trầm tĩnh, bởi vậy Phục Linh cũng không nhiều lời nữa mà chỉ vén màn lên nhìn cảnh trí bên ngoài. Hôm nay là mùng 1 tháng Giêng, trong thành Lâm An tràn ngập không khí của năm mới, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đốt pháo vang vọng. Phục Linh hít sâu vào một hơi khí lạnh bên ngoài, áp lực trong cung ban nãy đè nặng lên người nàng hiện tại đã được cởi bỏ, nàng vừa liếc nhìn xung quanh đột nhiên lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

"Ồ, tiểu thư, người nhìn xem, người kia hình như trước đây đã đến phủ ta?"

Tần Hoan hoàn hồn lại, nàng nhìn theo hướng tay chỉ của Phục Linh ra phía ngoài thì bắt gặp Triển Dương đang đứng ở bên cạnh đường, sau lưng hắn có 4 nha sai còn trước mặt là một nam tử trung niên mặc y phục mộc mạc. Không biết Triển Dương đang nói gì, nam tử trung niên kia lại sốt ruột giải thích, Tần Hoan nhíu mày sau đó ra lệnh, "Ngừng lại một chút."

Trình Hộ ở bên ngoài cũng nhìn thấy Triển Dương, hắn đi theo Tần Diễm nên đương nhiên cũng gặp Triển Dương nhiều lần rồi.

Xe ngựa dừng lại, Tần Hoan nheo mắt quan sát Triển Dương cùng với nam tử trung niên trước mặt hắn.

Nhìn một lúc thì có vẻ như Triển Dương đã hỏi xong thế nhưng vẫn chưa hỏi ra được điều gì, vì thế hắn lại xoay người rời khỏi. Vừa xoay người hắn liền nhìn thấy Trình Hộ và Tần Hoan, hắn kinh ngạc giây lát sau đó mới đi về phía xe ngựa của nàng.

"Cửu cô nương sao lại ở đây?" Triển Dương chắp tay chào rồi hỏi.

Sáng nay 2 người vừa mới gặp nhau, Tần Hoan liền cười nói, "Ta vừa từ trong cung về." Nói xong nàng nhìn về phía nam tử trung niên ở cách đó không xa, "Vừa mới mùng 1 Tết, sao Triển bổ đầu lại ở đây?"

Triển Dương không cười, nhưng giọng nói đã dịu dàng đi một chút, "Triển Dương chỉ có một thân một mình, ngày Tết cũng chẳng có việc gì làm, huống hồ thời gian này trong thành Lâm An có nhiều chuyện hỗn loạn cho nên ta vẫn luôn ở lại nha môn." Nói xong hắn xoay người lại, "Sáng nay có người đến báo cáo bên trong tửu lâu có vụ trộm, người ban nãy là người làm công trong tửu lâu đó, hôm nay còn trong kỳ nghỉ. Bọn ta vừa mới tìm đến đây, còn đang tra hỏi."

"Đã hỏi ra được gì chưa?" Tần Hoan hỏi.

Tần Hoan đã giúp đỡ vụ án rất nhiều nên Triển Dương cũng biết nàng rất có trí tuệ và suy nghĩ tỉ mỉ, hắn nói thẳng, "Vẫn chưa, hắn chỉ là một người bồi bàn, hoàn toàn không biết gì về chuyện tửu lâu bị trộm cả."

Tần Hoan híp mắt, quan sát nam tử trung niên kia giây lát sau đó nói, "Có lẽ không phải hoàn toàn không biết gì cả đâu."

Triển Dương chau mày, hắn cũng quay lại nhìn người đó, "Vì sao Cửu cô nương lại nói thế?"

Tần Hoan liền bình tĩnh nhìn người đó rồi nói, "Ban nãy lúc Triển bổ đầu đặt câu hỏi thì trông ông ta cực kỳ lo lắng."

Triển Dương đáp lời, "Bình thường người bị nha sai của phủ nha đến hỏi thì ít nhiều đều hơi lo lắng."

Tần Hoan lắc đầu, "Người bình thường bị tra hỏi đúng là sẽ lo lắng, lúc nói chuyện chắc hẳn sẽ cúi đầu cụp mắt cực kỳ cung kính mà thôi. Thế nhưng vừa rồi khi nói chuyện ánh mắt ông ta luôn nhìn sang trái, hai cánh tay rụt lại để sát vào trong người thế nhưng nắm tay và ngón tay lại liên tục động đậy, lại kéo kéo vạt áo của mình theo bản năng. Hơn nữa dáng vẻ ông ta đứng co đầu rụt cổ, chân còn lùi về sau nửa bước, có vẻ như muốn cách xa các ngươi ra một chút."

Tần Hoan nói xong những điều này thì Triển Dương lại quay sang nhìn nàng, "Những thứ mà Cửu cô nương nói ta cũng có chú ý đến..."

Tần Hoan khẽ cười, "Người này làm bồi bàn trong tửu lâu, Triển bổ đầu thử ngẫm lại xem, người làm công việc này thường sẽ phải có dáng vẻ thế nào?"

Triển Dương nghĩ nghĩ giây lát rồi nói, "Động tác nhanh, tay chân nhanh nhẹn, miệng lưỡi ngọt, đầu óc linh hoạt."

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, thế nhưng hiện tại ông ta không có chút nào nhanh nhẹn linh hoạt cả. Ông ta quá căng thẳng, mắt ông ta nhìn đi chỗ khác chứng tỏ rằng lúc trả lời ngươi thì trong đầu ông ta phải suy nghĩ tìm ra đối sách, cũng là nghĩ xem câu trả lời nào mới là tốt nhất, nếu đã như vậy thì đáp án chắc chắn đều là do ông ta bịa ra. Còn nữa, cả người ông ta căng thẳng đến cứng lại, chứng tỏ ông ta không hề muốn bị các ngươi tra hỏi, mặc dù đã trả lời thế nhưng chắc hẳn vẫn còn chưa nói hết hoặc cố tình giấu diếm. Còn tác phong đi đứng của ông ta, chứng tỏ ông ta theo bản năng muốn xa lánh cách ngươi, thậm chí lại còn muốn bỏ chạy."

Tsg chau mày, có vẻ như vẫn không hoàn toàn tin tưởng, "Lời này của Cửu cô nương..."

"Đứng lại! Không được chạy..."

Triển Dương còn chưa nói xong thì đằng sau hắn vang lên một tiếng hô to khiến hắn giật mình quya người lại. Quản nhiên nam tử trung niên kia đã bỏ chạy, Triển Dương trợn trừng mắt, sau đó hắn lại nhìn sang Tần Hoan với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tưởng được.

Tần Hoan cười nói, "Triển bổ đầu đi bắt người đi, cho dù không phải là ông ta thì chắc chắn ít nhiều ông ta cũng biết nội tình."

Triển Dương giật giật môi, nhất thời không biết nói cái gì. Hắn đã làm bổ đầu rất nhiều năm rồi, xử lý không ít vụ án, hắn vốn cho rằng Tần Hoan nghiệm thi đã cực kỳ lợi hại rồi, nhưng không ngờ mấy chuyện nhỏ bé vụn vặt này nàng cũng có thể nhìn thấu được.

Triển Dương chắp tay, nói một câu cáo từ rồi lập tức xoay người đi truy đuổi.

Thấy Triển Dương ròi đi rồi, Tần Hoan mới hạ màn xe xuống rồi ra lệnh hồi phủ.

Trong xe ngựa, Phục Linh chứng kiến toàn bộ quá trình quay mặt sang nhìn Tần Hoan, "Tiểu thư, người quá thần kỳ rồi, vậy mà chỉ liếc một cái đã biết được người kia đang nói dối... Nếu... nếu là như vậy chẳng phải ai nói dối cũng đều không giấu được người sao?"

Tần Hoan bật cười rồi lắc đầu, "Đương nhiên không phải, ta vẫn còn chưa tạo được thành thói quen đó, ban nãy chẳng qua là nhìn thấy Triển bổ đầu đang thẩm vấn người đó cho nên mới tiện quan sát kỹ người đó mà thôi. Hành vi và cử chỉ của mỗi một người đều tạo thành do thói quen riêng, thế nhưng mỗi người lại có nhiều điểm chung, ở những trường hợp cụ thể thì mới nhìn thấy được những động tác mang tính biểu hiện. Dựa vào những điều này mới có thể phán quyết được người đó nói chuyện là thật hay giả, nhưng bình thường cùng người khác nói chuyện, nếu như vẫn chưa hoài nghi người đó thì cũng sẽ không cố sức quan sát, cho nên sẽ không phát hiện ra được. Còn có một số người đã tạo thành thói quen chỉ nói mà không làm, trừ phi sự việc liên quan rất lớn chứ không thì những lời nói dối bình thường sẽ không để lộ ra quá nhiều sơ hở mà nhận biết."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.