🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 207: Gặp mặt (3)

Yến Triệt khẽ cười, "Nếu như thật sự có kỳ nhân tài ba như vậy, thu nhập vào Đông cung đương nhiên tốt, chỉ không biết là Hầu gia có thể buông ra hay không mà thôi."

Hạ Ngân cười nói, "Sao lại không buông chứ? Phụ tử Hầu gia đều cực kỳ quan tâm đến Thái tử Điện hạ, nếu giữ ở chỗ bọn họ thì lúc Điện hạ muốn dùng người lại rất bất tiện, trực tiếp đưa cho Điện hạ chẳng phải tiện hơn sao."

Yến Triệt nghe thấy thế thì cũng thấy Hạ Ngân nói có lý, lại nghĩ đến lát nữa gặp được người đó rồi trước tiên phải ban thưởng cho Tần Thuật và Tần Diễm, sau đó mới lên tiếng cần người, có như vậy cũng sẽ không thiệt thòi cho Tần Thuật và Tần Diễm.

Tần Thuật vì muốn che giấu hành tung của Yến Triệt cho nên đã cho lui toàn bộ hạ nhân nội viện lẫn ngoại viện ở thư phòng, cho nên hiện tại muốn truyền lời thì cũng phải tự mình đi. Ông vừa rời khỏi thì toàn bộ trong tiểu viện này yên tĩnh đến mức thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim hót.

Vừa nghe được tiếng chim hót thì Yến Triệt liền có ý định muốn đi ra xem, hắn đặt ly trà xuống rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Toàn bộ khu viện được trồng trúc xanh biếc cùng với hoa mai  kiêu ngạo trong tuyết, vừa yên tĩnh vừa tao nhã khiến cho Yến Triệt âm thầm gật đầu.

Trước đây lúc lần đầu tiên hắn đến đây chính là mùa thu, lúc đó hoa mai ở đây vẫn chưa nở, nghĩ đến đây hắn liền đi theo hành lang gấp khúc ở rìa phía Tây đến bên cạnh cây mai. Hạ Ngân thấy như thế thì cũng lững thững đi theo ở cách hắn không xa.

...

"Cái gì? Thái tử Điện hạ đã đến đây? Còn muốn gặp Tần Hoan?"

Tần Triều Vũ lập tức đứng dậy, Mặc Ý vội nói, "Đúng vậy thưa tiểu thư, có điều cũng không phải chỉ đích danh muốn gặp Cửu tiểu thư, mà là muốn gặp người đã giúp đỡ phá án một lần. Ban nãy Hầu gia tự mình đến nói với phu nhân, sau đó phu nhân lại bảo Thế tử gia đi gọi Cửu tiểu thư rồi."

Tần Triều Vũ chau mày, vẻ mặt lập tức có chút trầm trọng.

Yến Triệt không phải là người háo sắc, mà hắn cũng không phải chỉ đích danh muốn gặp mặt Tần Hoan, thế nhưng rất nhanh hắn sẽ phát hiện ra Tần Hoan ngoại trừ dung mạo xuất sắc cùng với một tay y thuật hơn người ra thì còn có thể hỗ trợ nghiệm thi. Cho dù nghiệm thi là việc của tiện dịch thế nhưng đã thật sự giúp đỡ được hắn, dựa vào tính cách của Yến Triệt thì đương nhiên sẽ xem trọng Tần Hoan hàng đầu...

Thấy vẻ mặt trầm trọng của Tần Triều Vũ, Mặc Ý khẽ nói, "Tiểu thư không muốn để cho Cửu tiểu thư đến gặp Thái tử Điện hạ sao?"

Tần Triều Vũ thoáng cười nhạt, "Sao lại không muốn chứ? Hôm nay không gặp thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ mà thôi." Mặc dù nói như vậy thế nhưng trong lòng Tần Triều Vũ lại hơi trĩu nặng.

Nàng không có cách nào thay đổi được điều này, hết lần này đến lần khác Tần Hoan đều biết những thứ mà nàng không biết.

"Vậy tiểu thư định tính thế nào? Áng chừng thời gian thì có lẽ hiện tại Thế tử đã đến được chỗ của Cửu tiểu thư rồi."

Tần Triều Vũ lấy lại bình tĩnh, "Nếu đã không thể thay đổi được thì ta sẽ nhân cơ hội này thử nàng ta một lần."

Nói xong Tần Triều Vũ khẽ hất hàm, "Thái tử Điện hạ đến đây một mình à? Hiện tại đang ở trong thư phòng đúng không?"

Mặc Ý lắc đầu, "Thái tử Điện hạ dẫn theo Hạ Đại nhân đến, Hầu gia đã cho lui toàn bộ hầu nô bên đó rồi nên hiện tại chỉ có 2 người Thái tử Điện hạ và Hạ Đại nhân mà thôi. Phu nhân đã cho  người chuẩn bị rượu và thức ăn để lát nữa đưa đến thư phòng. Hiện tại ở chính viện vẫn còn nhiều người cho nên cần phải có phu nhân trông nom cho nên phu nhân cũng bận rộn túi bụi rồi."

Tần Triều Vũ gật đầu rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài, Mặc Ý liền vội vàng quơ lấy áo choàng phủ lên người Tần Triều Vũ.

Rất nhanh chủ tớ hai người đã chạy đến chính viện, hỏi Hồ thị ở đâu sau đó lập tức tìm đến trước mặt Hồ thị. Hiện tại Tần Thuật đang định rời đi, nhìn thấy Tần Triều Vũ đến liền cười nói, "Vũ Nhi, Thái tử Điện hạ đã đến rồi, ta đang định lát nữa bảo con đến bái kiến Thái tử Điện hạ một cái."

Tần Triều Vũ khẽ cười, "Vậy bây giờ phụ thân định đi đâu?"

Tần Thuật liền trả lời, "Thái tử Điện hạ và Hạ Đại nhân đang ở thư phòng bên kia, dù sao cũng không nên để bọn họ một mình ở đó nên ta đang định quay về thư phòng."

Đôi mắt Tần Triều Vũ loé sáng, "Hôm nay là mùng 1 năm mới, phụ thân không định đi chuẩn bị lễ vật à?"

Tần Triều Vũ nói ra thì Tần Thuật mới đột nhiên nhớ đến, "May mà có con nhắc nhở ta, vừa khéo trước đây ta thu về được một bộ tranh 'Thiên giang du xuân' có thể tặng cho Thái tử Điện hạ. Hiện tại ta dặn Ngô Dạng đến nhà kho trong phủ lấy đến đây."

Tần Triều Vũ suy nghĩ giây lát, "Chỉ một bộ tranh sợ là không đủ, huống chi vẫn còn có Hạ Đại nhân nữa."

Hạ Ngân là quân sư của Đông cung, chính là thần tử đáng tin cậy nhất bên cạnh Yến Triệt, đích thật là không thể coi nhẹ. Nghe thế Tần Thuật liền chau mày, "Vậy đích thân ta đến nhà kho một chuyến." Nói xong ông dặn dò Hồ thị rồi nhanh chóng rời đi, "Phu nhân chuẩn bị rượu và đồ ăn cũng phải nhanh nhanh đưa qua đó..."

Tần Thuật vừa đi khỏi thì vẻ mặt Tần Triều Vũ liền trở nên nghiêm trọng, "Mẫu thân, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong chưa?"

Hồ thị lắc đầu, "Rượu thì xong rồi, nhưng đồ ăn thì còn phải chờ một chút."

Tần Triều Vũ liền nói, "Vậy... vậy thì cứ mang rượu đến trước đi."

Hồ thị hơi nghi hoặc, Tần Triều Vũ lại nhìn ra bên ngoài, "Ca ca chưa quay lại ư?"

Hồ thị lắc đầu, "Đi gọi Cửu muội muội của con rồi, à phải rồi, Thái tử Điện hạ muốn gặp Cửu muội muội con đó."

Nói đến đây trong mắt Hồ thị cũng có chút lo lắng, mẫu tử hai người bốn mắt nhìn nhau, đương nhiên biết rõ đối phương đang lo lắng cái gì. Đột nhiên Tần Triều Vũ nghiêng người, khẽ nói mấy câu vào tai Hồ thị khiến cho bà ta kinh ngạc, "Vũ Nhi? Thật sự như vậy sao?"

Tần Triều Vũ gật đầu kiên định, "Đúng vậy mẫu thân, cứ an bài như vậy đi."

Hồ thị có hơi do dự, Tần Triều Vũ lại nói tiếp, "Nếu như nàng ta thật sự không có mấy suy nghĩ lệch lạc thì con mới có thể tin nàng ta." Hồ thị thở dài, "Con thật sự không sợ biến khéo thành vụng sao?"

Tần Triều Vũ khẽ hất hàm, "Nếu như Thái tử như vậy... Vậy con thừa nhận là được."

Hồ thị định nói lại thôi, bà nhìn vẻ mặt kiên định của Tần Triều Vũ thì đành phải chiều theo, "Thôi được rồi."

Rất nhanh Tần Hoan có hơi mù mờ nhưng vẫn đi theo Tần Diễm đến hậu đường ở chỗ này. Bên cạnh Hồ thị đặt một bầu rượu, thấy Tần Hoan đến liền cười nói, "Hoan Nhi đến rồi đấy à, Tam ca con đã nói gì chưa?"

Tần Hoan cười khổ, "Tam ca nói là có một  vị khách nhân muốn gặp con, thế nhưng vẫn không nói là ai."

Hồ thị cười cười, "Con không cần lo lắng, đây cũng là chuyện tốt cả thôi. Đại bá con đang ở thư phòng cùng với khách rồi, con đến đó đi." Nói xong bà lại nhìn bầu rượu bên cạnh, "Con giúp ta bê bầu rượu này đến đó trước đi. Diễm Nhi con chờ một chút, đồ ăn làm xong ngay đây."

Đường đến thư phòng Tần Hoan đã biết rồi cho nên một mình nàng đến đó cũng không hề gì, thế nhưng không hiểu tại sao nàng cứ cảm thấy có chút kỳ quái. Khách đến là Trịnh Bạch Thạch? Hay là Lý Mục Vân? Hay là người muốn nàng chữa bệnh?

Trong lòng Tần Hoan có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng nhìn khuôn mặt cười híp mắt của Hồ thị thì nàng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ đành nghe lời bê bầu rượu kia về hướng thư phòng mà thôi. Hiện tại là giữa ban ngày ban mặt, lại là ở trong Hầu phủ, chắc hẳn Hồ thị sẽ không hại nàng.

Tần Hoan nghĩ như vậy không phải là nàng sợ hãi, mà chỉ hiếu kỳ không biết người muốn gặp nàng là ai thôi.

Bên này, dưới mái hiên, Yến Triệt đang đứng cạnh cây mai, ánh mắt hắn không đặt lên cành hoa mai mà rơi lên một chú chim nhỏ ở ngọn cây. Mùa đông thời tiết giá lạnh, rất khó nhìn thấy chim chóc ngoài trời. Vậy mà chú chim nhỏ màu tro này lại dám đến mổ mổ vào nụ hoa mai. Yến Triệt không chỉ không đuổi chim đi mà ngược lại hắn rất thích thú quan sát chú chim nhỏ can đảm này. Hắn đang nhìn đến xuất thần thì đột nhiên có một tiếng bước chân khẽ vang lên.

Yến Triệt ngẩng lên nhìn, Liếc một cái đã thấy được dáng vẻ của Tần Hoan. Nàng vẫn mặc bộ váy áo mà sáng nay mặc để vào cung, Màu sắc đơn thuần lịch sự và tao nhã. Thế nhưng lông mày Yến Triệt lập tức nhíu lại, đây là thư phòng của Tần Thuật, ông ta cũng đã căn dặn phải che giấu hành tung của Yến Triệt, Cho dù có người đến đây thì cũng chỉ có thể là Tần Thuật hoặc Tần Diễm. Nếu đã như vậy thì tại sao Tần Hoan lại có mặt ở đây?

Không chỉ có vậy, Yến Triệt liếc nhìn thấy sau lưng Tần Hoan cũng không có một ai, nàng là một mình đi đến đây.  Mà càng làm cho Yến Triệt phản cảm chính là trên tay nàng còn đang bê một bầu rượu. Lần này ngọn lửa tức giận trong lòng Yến Triệt vừa mới được dập tắt thì lại lập tức bùng cháy lên!

Tần Hoan lẻ loi một mình, lại xuất hiện ở nơi nàng không nên có mặt.  Yến Triệt vốn đã quen nhìn nữ tử tranh đấu ở hậu cung cho nên vừa nhìn đã đoán ra được ý đồ đến đây của Tần Hoan, hắn chau mày trong mắt lập tức có vẻ khinh bỉ.

Hắn vốn cũng không thích những nữ tử lúc nào cũng giả vờ đáng thương và nhu nhược, ban đầu hắn vẫn còn chưa xác định được Tần Hoan có phải là loại người ôm nhiều thủ đoạn tính toán hay không, thế nhưng hiện tại chứng kiến Tần Hoan một mình bê bầu rượu đến đây thì hắn đã nhìn thấu con người của nàng rồi.

Khá khen cho một Tần phủ Cửu cô nương có vẻ bề ngoài thanh tao nhã nhặn, chỉ ngắn ngủi trong vòng một đêm đã trở thành Tiểu y tiên mà toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Còn hiện tại nàng ta biết được hắn đến phủ mình lại dám có ý định một thân một mình mang rượu đến mê hoặc hắn.

Đôi mắt Yến Triệt lập tức trở nên sắc bén và lạnh lùng, hắn bước từ dưới cây mai ra ngoài.  Hắn cửa đi ra thì đương nhiên tần hoan cũng nhìn thấy được hắn.

Yến triệt nhìn thấy rõ ràng một tia ngoài ý muốn trong mắt Tần Hoan, Hắn lập tức cong môi nở một nụ cười lạnh. Diễn tốt lắm, biết rõ ràng hắn đang ở đây, vậy mà vẫn giả vờ là ngoài ý muốn gặp nhau phải không?  Nếu đã là ngoài ý muốn thì tại sao lại còn b theo cả bầu rượu?  Mà Tần phủ tại sao lại để cho một người không liên quan đến hắn là Tần Hoan bê rượu đến?

Yến Triệt hiểu rõ suy nghĩ của Tần Thuật, cho dù có phải đưa rượu thì cũng nên là Tần Triều Vũ mang đến.

Nghĩ tới nghĩ lui Yến Triệt càng khẳng định ý đồ của Tần Hoan.

"Bái kiến Thái tử Điện hạ!"

Tần Hoan nhún người hành lễ nhưng lông mày nàng vẫn nhíu chặt lại với nhau. Tại sao người muốn gặp nàng lại là Thái tử chứ? Là bởi vì bệnh tình của Thái hậu hay là vụ án đó?

Mặc dù Tần Hoan ngoài ý muốn thế nhưng rất nhanh nàng đã bước qua chỗ ngoặt để đi đến đây.

Nàng vẫn còn đang chần chừ suy nghĩ thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Yến Triệt, "Ngươi đến đây làm gì?"

Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng không mang theo chút thiện cảm nào. Tần Hoan kinh ngạc không biết được cơn giận dữ của tên Yến Triệt cao cao tại thượng này từ đâu mà đến. Nàng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn đầy coi thường của Yến Triệt thì nàng cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Tần Hoan nhất thời kinh ngạc tột độ, "Chẳng phải... Thái tử Điện hạ muốn gặp dân nữ sao?"

Tần Hoan hỏi xong thì lập tức đảo mắt quét nhìn một vòng quanh đây, ngoại trừ trông thấy một vị nam tử lạ lẫm thì cũng không thấy Tần Thuật đâu. Lúc này, nỗi nghi hoặc trong lòng nàng càng lớn, mà suy nghĩ một lúc, nàng cũng không hiểu được tại sao Thái tử lại tức giận bất mãn đến như vậy. Thậm chí tại sao hắn lại dùng ánh mắt khinh thường như thế để nhìn nàng, cứ như nàng là một người đê tiện và hèn hạ vậy?

Yến Triệt cười lạnh một tiếng, "Bổn cung muốn gặp ngươi?"

Yến Triệt lại hỏi một câu, ngữ điệu của hắn càng khiến cho Tần Hoan chẳng biết phải làm thế nào. Nàng đè xuống sự không vui trong lòng, vẫn bình thản như không hỏi lại, "Điện hạ không phải muốn gặp ta sao?" Dứt lời, đột nhiên nàng cảm thấy không ổn nên liền lùi về sau một bước, "Nếu đã như vậy, dân nữ liền không quấy rầy Điện hạ nữa."

Tần Hoan nói xong đang chuẩn bị lui ra thì Yến Triệt lại híp mắt lại rồi lạnh lùng nói, "Cửu cô nương dựa vào sức lực của một mình mình đã khiến cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết danh hiệu Tiểu y tiên, hiện tại lại một mình đến đây, chẳng phải vẫn còn ham vinh hoa phú quý của Đông cung sao?"

Tần Hoan vốn là chưa kịp phản ứng, thế nhưng nghe thấy câu này thì nàng cũng hiểu được ánh mắt xem thường của Yến Triệt là từ đâu mà đến. Hắn cho rằng nàng đến đây là để thu hút sự chú ý của hắn và làm cho hắn vui lòng?!

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tần Hoan lập tức trở nên sắc bén.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.