Ngay lập tức Tần Hoan nhìn chằm chằm Yến Trì, hắn lại cười nói, "Đáng tiếc người này khi đứng trước mặt người khác lại không hề muốn nhiều lời với ta chút nào."
Tần Hoan đỏ ửng vành tai, nàng nhận ra Yến Trì là đang nói đến nàng. Nàng nghiêng đầu quay sang chỗ khác, không muốn truy cứu nữa.
Yến Trì cười mãi không thôi, mải nói chuyện thì 2 người đã đi đến bên cạnh ngự hoa viên. Tần Hoan đang định nghĩ đến việc khác để vứt những lời vừa rồi ra khỏi đầu thì vừa ngước lên nàng đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng bên cạnh bức tường hoa.
"Cửu Hoàng tử..." Tần Hoan khẽ kinh ngạc, Yến Trì cũng nhìn qua đó.
Hai người vừa mới nhìn thấy Cửu Hoàng tử cho nên hiện tại chắc chắn không nhận nhầm. Mà bóng dáng nhỏ bé của Cửu Hoàng tử đang đứng nép vào bên bức tương, không biết nhìn thấy cái gì mà thằng bé lại hoàn toàn không nhúc nhích, bên cạnh nó cũng hoàn toàn không có một hầu nô nào.
Tần Hoan và Yến Trì nhìn nhau, sau đó lập tức đi về phía Cửu Hoàng tử. Bước chân 2 người không nặng không nhẹ, thế nhưng Cửu Hoàng tử lại thật sự không phát hiện ra bọn họ. Đến lúc 2 người đi đến sát bên cạnh Cửu Hoàng tử rồi, Tần Hoan cúi người định nói thì Cửu Hoàng tử mới phản ứng lại kịp, khuôn mặt nhỏ bé lập tức trắng bệch định hét lớn lên, thế nhưng ngay lập tức Yến Trì đã bịt miệng Cửu Hoàng tử lại.
Tần Hoan thấy Yến Trì như vậy liền chau mày, Yến Trì lại hất hàm chỉ về hướng Cửu Hoàng tử bãn nãy vừa nhìn qua. Tần Hoan nhìn theo thì cũng lập tức sửng sốt, ngay lúc đó Yến Trì liền một tay ôm lấy Cửu Hoàng tử, còn một tay lại kéo Tần Hoan đến tránh vào sau bức tường hoa.
Yến Tuy run rẩy bên trong lòng Yến Trì, đôi mắt tràn ngập nước mắt. Yến Trì ôm lấy thằng bé, vỗ vỗ lưng nó một cách vụng về, "Đừng sợ, bọn họ chắc chắn sẽ không phát hiện ra chúng ta..."
'Bọn họ' trong lời nói của Yến Trì chính là mấy người bên trong chòi nghỉ mát ở vườn hoa ngay sát bức tường này.
Bên trong chòi nghỉ mát kia, hiện tại có một mỹ nhân mặc cung trang hoa lệ màu xanh lam đang ngồi nghỉ. Mỹ nhân đó quay lưng về phía mấy người Tần Hoan, thế nhưng nàng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, đây chẳng phải Tố Quý phi vừa mới gặp sáng nay à?
Tố Quý phi ngồi quay lưng về phía bức tường, bên cạnh bà ta còn có 4 hầu nô nữa, trước mặt Tố Quý phi, có một cung tỳ mặc áo xanh đang quỳ trên tuyết. Cung tỳ áo xanh đó bị 4 gã thái giám đè xuống đất, trong đó 2 người đang cầm bàn kẹp trúc lồng vào 10 ngón tay của cung tỳ đó. Trong miệng nàng ta còn bị nhét một cục bông vải, mặc dù vậy nhưng Tần Hoan ở cách xa như vậy vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của tỳ nữ đó cùng với vẻ mặt vặn vẹo nhìn thấy mà đau lòng của nàng ta.
Không biết nàng ta bị dùng hình bao nhiêu lần rồi, hiện tại trên mặt đều ướt sũng mồ hôi và nước mắt còn trên ngón tay toàn bộ đều là máu tươi. Cả người nàng ta đau đớn co giật trên đất, còn mấy thái giám vẫn luôn giữ chặt, không cho nàng ta vùng vẫy.
"Tú Nhi, nương nương đối xử với ngươi thế nào thì trong lòng ngươi hiểu rõ, vậy mà ngươi lại là hạng người vong ân phụ nghĩa!"
Một hầu tỳ lên tiếng trách cứ, nói xong nàng ta liếc nhìn Phùng Linh Tố một cái. Phùng Linh Tố gật gật đầu, hầu tỳ kia lại nói tiếp, "Xem xem nàng ta nói cái gì."
Một gã thái giám lập tức rút vải bông bịt miệng Tú Nhi kia ra, Tú Nhi hít từng hơi từng hơi vào sau đó liền khóc lóc cầu xin tha thứ, "Nương nương, xin nương nương tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ nhất thời váng đầu, xin nương nương tha thứ, đừng phế bàn tay của nô tỳ. Khả năng thêu thùa của nô tỳ chỉ biết dựa vào đôi tay này mà thôi..."
"Nương nương, nô tỳ không dám nữa, nương nương..."
Hầu tỳ đó khóc đến tê tâm liệt phế, Tần Hoan và Yến Trì không biết Tú Nhi đó khóc cái gì, cũng không biết rốt cuộc thì nàng ta phạm phải sai lầm gì.
Đúng lúc đó thì hầu tỳ đứng bên cạnh lại nói, "Nhất thời váng đầu? Nhất thời váng đầu mà dám mặc y phục của nương nương rồi đi đưa canh mà nương nương nấu đến cho Hoàng thượng? Đúng là một tiện tỳ to gan! Rõ ràng là ngươi muốn mượn xiêm y của nương nương để câu dẫn Hoàng thượng!"
Dứt lời hầu tỳ lia lại nói, "Các ngươi tiếp tục đi..."
"A... nương nương, nô tỳ thật sự không dám nữa, bộ y phục kia có kiểu dáng tầm thường cho nên người vứt đi, cho phép bọn nô tỳ tùy tiện lựa chọn. Đêm qua Giao thừa cho nên nô tỳ mới lấy ra mặc... Nô tỳ không phải cố ý muốn... A..."
Trong miệng không có vải bông cho nên hầu tỳ kia kêu la càng tê tâm liệt phế, chói tai đến mức ngay cả Yến Tuy cũng sợ hãi vùi đầu vào trong vai Yến Trì. Tần Hoan chau mày, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi tay của hầu tỳ kia chắc chắn sẽ bị phế, thế nhưng đây là trong cung, người dùng hình lại chính là Phùng Linh Tố, nàng căn bản không có tư cách đi cứu người. Để mà nói thì Phùng Linh Tố xử trí hạ nhân phạm phải quy củ trong cung mình cũng là điều chính đáng.
Mặc dù không nhìn được biểu cảm của Phùng Linh Tố thế nhưng dựa vào dáng ngồi kia của bà ta thì Tần Hoan cũng hiểu được. Hiện tại Phùng Linh Tố cực kỳ thả lỏng, có thể nói màn trừng phạt hầu nô trong cung đối với bà ta quá quen mắt như thể đây là những chuyện quá bình thường không hề to tát rồi.
"Nương nương... nương nương, cầu xin người tha cho nô tỳ... Nô tỳ thật sự không phải là cố ý..."
"Không phải cố ý?" Cuối cùng thì Phùng Linh Tố cũng lên tiếng, giọng nói vẫn cực kỳ mềm mại thế nhưng bao hàm ý lạnh thấu xương, cũng có khí thế cao cao tại thượng. Bà ta như vậy hoàn toàn khác với đóa hoa dịu dàng thanh tú khi đứng trước mặt Hoàng thượng.
"Hạ nhân trong cung của Bản cung lại dám mang theo tấm lòng của Bản cung đến câu dẫn Hoàng thượng. Nếu không phải đêm qua Hoàng thượng chuyên chú vào chính vụ thì chẳng phải kẻ tiện tỳ nhà ngươi đã bò lên trên giường Hoàng thượng rồi sao? Thứ không biết trời cao đất rộng!"
Nói xong câu này Phùng Linh Tố lại hất hất hàm ý bảo thái giám tiếp tục.
Hai gã thái giám trái phải ra sức, lập tức khiến Tú Nhi kia đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, hai gã thái giám còn lại thì ra sức ấn chặt Tú Nhi xuống không cho vùng vẫy. Không biết là do người hành hình không dừng lại, hay là do quá đau đớn nên đánh mất lý trí, lại biết rằng đôi tay này của mình sẽ bị phế đi nên Tú Nhi đó không khóc lóc cầu xin nữa mà lập tức lớn tiếng mắng chửi!
"Phùng Linh Tố! Độc phụ! Ngươi là đồ độc phụ!"
"Ngươi vọng tưởng một mình mình chiếm giữ Hoàng thượng sao? Cẩn phi kia chính là bị ngươi hại chết!"
"Ngươi giết ta đi, giết ta đi, ta thành quỷ rồi cũng sẽ không buông tha cho ngươi..."
Phùng Linh Tố bị câu mắng chửi đột ngột này khiến cho bản thân tức giận đến run rẩy, bà giơ tay lên chỉ vào Tú Nhi, "Xé rách miệng của ả ta ra cho Bản cung! Xé nát ra... Đánh chết! Đánh chết!"
"Nương nương, người không nên tức giận, kẻ tiện tỳ này cứ để hạ nhân xử lý là được, người đừng nên tức giận!"
Hầu tỳ đứng bên cạnh khuyên bảo, Phùng Linh Tố đột ngột đứng dậy, bà dắt theo người bước nhanh rời khỏi đây. Mấy gã thái giám kia ngừng lại giây lát để khom lưng hành lễ, đợi cho Phùng Linh Tố đi rồi liền liếc nhìn nhau một cái rồi kéo Tú Nhi đi về hướng Đông.
Tần Hoan siết chặt bàn tay, "Nàng ta bị mang đi đâu?"
"Chắc hẳn là Ngự Trừng ty." Giọng nói Yến Trì trầm định, cánh tay hắn cũng khẽ vỗ về sống lưng Yến Tuy.
Vừa nghe đến 3 chữ 'Ngự Trừng ty' thì con ngươi Tần Hoan lập tức tối sầm lại, Ngự Trừng ty chính là nơi trừng phạt cung tỳ bên trong hoàng cung. Luật pháp của Đại Chu không có tác dụng gì đối với Hoàng cung cả, trong cung có quy củ của trong cung, người người đều nói Ngự Trừng ty là một nơi cực kỳ biến thái.
"Đừng sợ, đừng sợ, người đã đi cả rồi."
Yến Trì vỗ nhẹ lên lưng Yến Tuy, lúc này thân thể không ngừng run rẩy của Yến Tuy mới bình phục được đôi chút.
Ban đầu thằng bé vốn sợ hãi vì không quen biết Yến Trì, thế nhưng hiện tại lại chỉ biết dựa dẫm vào hắn. Nghe thấy vậy thằng bé liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chỗ chòi nghỉ mát phía xa xa, sau đó mở to mắt rồi nước mắt lập tức lăn dài.
Tần Hoan nhìn thấy thế thì cực kỳ đau lòng, vội vàng rút khăn tay ra lau nước mắt cho Yến Tuy, "Không sao cả không sao cả, Điện hạ, sao người lại một mình chạy đến đây, hạ nhân hầu hạ người đâu rồi?"
Giọng nói Tần Hoan cực kỳ dịu dàng, nhưng nước mắt Yến Tuy vẫn liên tục trào ra. Thằng bé vẫn nhìn chằm chằm vào chòi nghỉ mát, trong mắt vừa có sợ hãi vừa có thù hận. Đột nhiên Tần Hoan tỉnh táo lại, vừa rồi lúc Tú Nhi kia mắng mỏ tựa hồ có nói một câu Cẩn phi là bị Tố Quý phi hại chết. Trong lòng Tần Hoan chấn động, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Yến Tuy, "Điện hạ, người là sao thế?"
"Bà... bà ta hại mẫu phi ta..."
Mãi một lúc lâu sau Yến Tuy mới nghẹn ngào lên tiếng, thế nhưng lời vừa nói ra thì cả Yến Trì và Tần Hoan đều chau mày.
Mọi người đều biết Cẩn phi là bị Tấn vương hại chết, sao lại liên quan đến Tố Quý phi?
Mặc dù Tần Hoan có lòng muốn tìm ra đáp án của vụ án này, Yến Tuy chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, lời nói của nó có thể tin tưởng được sao? Nhưng Yến Tuy này lại là người thân cận nhất của Cẩn phi đã chết kia nên có thể không tin tưởng nữa ư?
"Điện hạ, vì sao người lại nói như vậy..."
Tần Hoan chỉ hỏi một câu theo bản năng, Yến Tuy lại ngước lên nhìn về hướng chòi nghỉ mát, "Bọn họ đều nói như vậy."
Tần Hoan và Yến Trì nhìn nhau, thế mới biết tron cung này từ sớm đã có lời đồn Tố Quý phi hại chết Cẩn phi. Một khi đã như vậy, tại sao Tấn vương lại liên quan đến việc này? Tấn vương đã bị định tội giết người, tại sao cung nhân lại dám đồn đại như vậy?
Tần Hoan hít sâu một hơi, đáng trách ngày đó nàng không biết tình hình vụ án, cho nên cũng không có cách nào thấy được những ghi chép liên quan đến. Nghĩ đến đây nàng không khỏi nhìn về phía Yến Tuy, thằng bé là con ruột của Cẩn phi, sau khi sự việc phát sinh nói mới chuyển đến Thọ Khang cung. Bởi vậy trước khi xảy ra chuyện chắc chắn nó luôn luôn đi theo Cẩn phi, vậy thì lúc Cẩn phi bị giết, thằng bé ở chỗ nào? Nó có nhìn thấy cái gì hay không?
Mặc dù câu này của Yến Tuy nói ra giống như là tin vào những lời đồn của mọi người tung ra, thế nhưng nếu như ngày đó nó nhìn thấy hay nghe thấy cái gì thì sao? Có lẽ sẽ khiến cho nội tình trong vụ án này nổi lên mặt nước.
Nghĩ như vậy Tần Hoan liền động khóe môi đang định hỏi thăm chút chuyện.
Nhưng đúng lúc đó Yến Trì lại nói, "Lời này không thể nói lung tung."
Tần Hoan lập tức tỉnh hồn lại, Yến Trì lại nghiêm khắc nhìn vào Yến Tuy, "Những lời này nói với chúng ta thì được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như có người ngoài ở đây thì tuyệt đối không thể nói ra, có biết không?"
Yến Tuy bị dáng vẻ nghiêm túc của Yến Trì dọa sợ, thằng bé vẫn chảy nước mắt mà khóc thút thít mà không lên tiếng. Mãi một lúc lâu sau Yến Tuy mới nói, "Ngay cả Ly ca ca cũng không được nói sao?"
Nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Yến Tuy, giọng nói Yến Trì lại mềm mại xuống một chút, "Hắn có thể nói, nhưng người khác thì nhất định không thể."
Yến Tuy gật gật đầu rồi cụp mắt xuống, vẫn tiếp tục yên lặng khóc lóc vạn phần đáng thương.
Tần Hoan thấy thế làm gì còn có thể hỏi ra gì nữa, huống hồ Yến Trì nói rất đúng, những câu này của Yến Tuy tuyệt đối không thể nói lung tung trong cung. Chưa nói vụ án từ lâu đã được Hoàng đế định luận, mà chính là quyền thế của Phùng Linh Tố không phải một đứa trẻ như Yến Tuy có thể phản kháng được. Thằng bé không có mẫu thân, hiện tại chỉ được Thọ Khang cung che chở, thế nhưng sức khỏe của Thái hậu không tốt, có thể che chở nó được mấy ngày chứ?
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Yến Tuy thì Tần Hoan có chút không đành lòng. Mặc dù sinh ra là Hoàng tử tôn quý thế nhưng hoàn cảnh của Yến Tuy khiến cho năm tháng sau này của nó nhất định sẽ không dễ chịu. Mà nàng cứ thế tùy tiện hỏi thăm Yến Tuy, không chỉ khơi gợi cho thằng bé nhớ đến cái chết của mẫu thân mà lại cực kỳ dễ dàng khiến cho người ta phát hiện ra nàng. Yến Tuy không hiểu chuyện đương nhiên không nhận ra dụng ý của nàng, lỡ như thằng bé nói thẳng ra với người khác thì nàng phải giải thích thế nào?
Về tình về lý, nếu tùy tiện ở trong cung tra hỏi việc này chính là không thể thực hiện được. Tần Hoan thở dài, lập tức nuốt hết những lời muốn nói vào trong lòng.
Nàng lại lau nước mắt cho Yến Tuy, Yến Trì thấy gió lạnh bên người thổi cho khuôn mặt thằng bé đỏ ửng cho nên liền ôm lấy nó cùng đi về Thọ Khang cung.
"Mẫu phi... mẫu phi lúc chết thì bàn tay cũng giống hệt với người kia."
Ngay lúc bọn họ vừa đi được mấy bước thì đột nhiên Yến Tuy thút tha thút thít tự mình nói ra một câu.
Câu này vừa nói xong thì Yến Trì và Tần Hoan cùng nhau nhíu chặt mày lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]