🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 205: Huyền cơ (2)

Con đường trong cung hoàn toàn trống trải, thỉnh thoảng mới có một vài cung nhân yên lặng đi ngang qua. Cỗ áp lực nặng nề trong lòng Tần Hoan lại dâng lên, Yến Trì cụp mắt xuống nhìn nàng giây lát rồi đột nhiên nắm lấy tay nàng.

Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng nhìn xung quanh theo bản năng, hai người đang đi đến góc rẽ cho nên Phục Linh và Bạch Phong cũng không có trong tầm mắt của nàng, tuy vậy nàng vẫn lo lắng nên muốn giằng tay ra. Yến Trì mặc kệ, cứ thế nắm chặt lấy tay nàng, một lúc sau hắn mới buông ra, vừa đúng lúc đó thì Phục Linh và Bạch Phong cũng vừa mới bước qua lối rẽ đến chỗ này.

Tần Hoan biết Yến Trì có lòng muốn trấn an nàng nên mới khẽ nói, "Chàng yên tâm, ta hiểu được."

Yến Trì lên tiếng, "Chuyện trong triều đình luôn thay đổi không ngừng, tất cả đều xoay quanh hai chữ quyền lực. Người khác thì còn đỡ, nhưng ở trước mặt Thánh thượng thì tuyệt đối không thể coi nhẹ."

Trước đây Tần Hoan chỉ nhìn Hoàng đế từ phía xa xa, không hề biết tình cảnh bên trong. Còn hiện tại nàng vào cung, ấn tượng của Hoàng đế đối với nàng cũng không tệ lắm, cái khác thì không nói, sự quan tâm của ông giành riêng cho Thái hậu khác hoàn toàn với vị Hoàng đế lạnh lùng trong tưởng tượng của nàng.

Nhưng Yến Trì đã nói như vậy thì Tần Hoan lại thiết lập thêm một tầng phòng bị nữa.

Tựa như đọc được suy nghĩ của Tần Hoan, Yến Trì khẽ nói, "Đương kim Thánh thượng rất coi trọng chữ hiếu, nhưng trong vấn đề trị quốc thì ông ta cơ mưu và thủ đoạn bậc nhất trong các thế hệ Đế vương."

Giọng nói Yến Trì rất khẽ, nhưng khi hắn vừa nói xong thì Tần Hoan cũng cảm thấy sống lưng hơi lạnh.

Nàng gật đầu thận trọng, "Ta biết."

Hai người đi được khoảng 1 khắc thì đến cửa Sùng Chính điện. Viên Khánh nhìn 2 người cùng đi thì lập tức nở nụ cười, "Điện hạ, Cửu cô nương, Hoàng thượng đang ở bên trong phê duyệt tấu chương, hai người đều có thể tiến vào. Mời..."

Nói xong Viên Khánh đích thân dẫn hai người vào Ngự thư phòng bên trong Sùng Chính điện.

Hôm nay là mùng 1 Tết, cả triều thần đều được nghỉ ngơi thế nhưng Yến Hoài vẫn ở bên trong Ngự thư phòng cả ngày. Lúc Tần Hoan và Yến Trì bước vào trong thì Yến Hoài đã cảm nhận được, ông ngước lên nhìn từ trong chỗ ánh sáng lờ mờ.

Khoảnh khắc ánh mắt Yến Hoài nhìn vào Tần Hoan, đột nhiên nàng cảm nhận được một cảm giác cực kỳ lạnh lùng và hà khắc uy nghiêm.

Thế nhưng lúc nàng đến trước mặt hành lễ, Yến Hoài lại cười nói, "Đứng dậy đi, Thái hậu đã uống thuốc xong rồi à?"

Tần Hoan trả lời, "Lúc dân nữ rời đi thì thuốc đã sắc xong, chỉ đang chờ nguội, hiện tại có lẽ đã bắt đầu đút thuốc rồi."

Yến Hoài gật đầu, ông nhìn thẳng vào Tần Hoan, "Nha đầu, có biết hôm nay triệu con đến đây là vì sao không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Dân nữ không biết..."

Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì một cái, "Đoán xem."

Tần Hoan ngước lên nhìn Yến Hoài một cái thật nhanh rồi nói, "Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn còn ban thưởng gì mà vẫn còn chưa đưa cho dân nữ sao?"

Nàng vừa nói xong thì Yến Hoài cười ha hả thật to rồi thả bút xuống, hóa ra Yến Trì vẫn chưa nói cho Tần Hoan biết rõ nội tình, "Hóa ra sáng nay ban thưởng vẫn chưa đủ à? Con còn muốn thêm cái gì nữa? Có thì cứ nói đi..."

Tần Hoan đầy mặt lo sợ không yên, "Dân nữ không dám, chỉ là nếu không phải ban thưởng thì thật sự dân nữ không biết còn có việc gì khác."

Yến Hoài quay sang lấy một bản tấu chương rồi mở ra, ôn hòa nói, "Hôm trước Trẫm nhận được một bản tấu chương, là của Tri phủ Dự Châu gửi đến, bên trên viết nội tình của mấy vụ án, con cũng biết chứ?"

Tần Hoan do dự giây lát, "Dân nữ, biết... được."

Yến Hoài cứ như đang xem kịch vui, "Do dự như vậy cũng không giống con lắm, con đã làm gì trong những vụ án này?"

Tần Hoan cúi đầu xuống, "Dân nữ... dân nữ giúp Tri phủ Dự Châu nghiệm thi..." Dứt lời nàng lại bổ sung cực nhanh, "Dân nữ không nên nhúng tay vào công vụ của nha môn, xin Hoàng thượng thứ tội."

Yến Hoài ung dung nhìn Tần Hoan, "Không nên nhúng tay? Con cũng biết không nên nhúng tay à? Vậy sao vẫn còn nhúng tay vào rất nhiều lần?"

Vẻ mặt Tần Hoan tràn đầy lo sợ không yên, nàng ngước mắt lên cực kỳ khó hiểu nhìn vào Yến Hoài. Có vẻ như thấy bản thân mình thật sự dọa Tần Hoan sợ hãi rồi nên Yến Hoài liền cười bất đắc dĩ, "Cứ tưởng con lanh lợi cơ trí thế nào, sao ngay cả chút ý tứ này mà con cũng không nhận ra? Nếu như Trẫm muốn trách cứ con thì còn gọi con đến Ngự thư phòng làm gì? Chẳng qua Trẫm tò mò, một nữ nhi gia như con sao lại dám làm mấy chuyện như nghiệm thi chứ?"

Tần Hoan khẽ thở hắt ra, nàng cụp mắt xuống nói, "Bởi vì dân nữ cũng không sợ người chết."

Yến Hoài chau mày, "Không sợ người chết? Cũng không sợ ma quỷ sao?"

Tần Hoan trả lời, "Tổ mẫu của dân nữ ở Cẩm Châu lúc còn sống thì thích tìm hiểu Phật pháp, nghe tổ mẫu nói con người sau khi chết nhất định sẽ rơi vào lục đạo luân hồi. Còn những ma quỷ người đời hay nói đa phần là những người có nghiệp chướng quấn thân. Chỉ cần con người chúng ta khi còn sống không làm điều ác thì sẽ không gặp phải ác quỷ đến gần. Người bình thường sợ ma quỷ chẳng qua là quỷ ở trong lòng mà thôi, đối với dân nữ mà nói, trong lòng vốn không có quỷ thì chẳng việc gì phải sợ. Dân nữ đã được Phật gia giáo hóa, nghĩ thông suốt chuyện này cho nên mới không sợ nữa."

Yến Hoài nghe lý do này của Tần Hoan thì có chút ngoài ý muốn, lại nhìn thấy Tần Hoan cực kỳ cẩn thận trầm tĩnh, trên người cũng ăn mặc cực kỳ đơn thuần rất có phong thái của người theo Phật cho nên cũng có chút tin tưởng. Ông hỏi tiếp, "Vậy làm thế nào mà con học được thuật nghiệm thi?"

Tần Hoan lại nhắc lại lý do giống lần trước nói với Tần Thuật một lần nữa, Yến Hoài nghe xong hơi kinh ngạc, "Còn có cả loại hành y như vậy nữa sao?"

Tần Hoan gật đầu rồi nói, "Lần này lúc dân nữ đến Viên Châu đã từng gặp được một vị đệ tử chân truyền của Dược Vương cốc, ngay trong chỗ ở của người đó dân nữ cũng thấy được một vài cuốn sách cổ. Trong sách có viết, trong đầu người có bệnh thì có thể mổ sọ ra điều trị, trong ngực có bệnh cũng có thể mổ ngực chạy chữa, chỉ cần đúng phương pháp thì cho dù người có bị mổ ngực mổ bụng thì cũng sẽ không chết đi. Mà những ban đầu, những bậc hiền tài trước đây tìm ra cách chạy chữa chính là thí nghiệm từ trên người chết."

Yến Hoài vốn đã bị thuyết phục bởi y thuật của Tần Hoan nên mặc dù lần này lời nói của Tần Hoan có vẻ rất thần kỳ thế nhưng ông cũng nghĩ rằng Tần Hoan nói dối, "Hóa ra là thế." Nói xong ông lại hỏi, "Vụ án lần này trong kinh thành con cũng có giúp đỡ phải không?"

Tần Hoan không biết việc này phải nói thế nào, nhưng nghĩ đến đây là ở kinh thành nên đương nhiên không thể che giấu được điều gì, nàng đành phải nói, "Vâng, ca ca trong nhà biết được Tần Hoan có thể dùng y thuật để nghiệm thi cho nên mới để cho Tần Hoan đến hỗ trợ."

Yến Hoài cực kỳ hài lòng, "Con có tài năng này thật sự khiến cho Trẫm kinh ngạc vạn phần. Từ xưa đến nay cả Đại Chu ta cũng chưa bao giờ xuất hiện một nữ tử biết nghiệm thi, con chính là người đầu tiên. Đáng tiếc nữ tử trong Đại Chu không thể nào gia nhập vào nha môn làm công vụ, mà thân phận của con cũng không tiện làm việc chứ nếu không thì con chính là một đại hiền tài mà Trẫm phát hiện ra."

Tần Hoan cúi đầu, "Hoàng thượng quá khen rồi, nếu như có điều gì muốn phân phó cho dân nữ thì chắc chắn dân nữ sẽ cố hết sức."

Yến Hoài cười cười xua tay, "Nếu Trẫm bảo con đi nghiệm thi thì Trung Dũng hầu kia có muốn giấu thì cũng không giấu nổi. Con thật sự cam tâm để cho người người đều biết con biết thuật nghiệm thi hay sao? Đến lúc đó lỡ như có phát sinh mấy lời đồn nhảm thì con có chịu đựng được không?"

Yến Hoài cũng biết dân chúng bên ngoài muôn hình vạn trạng, Tần Hoan nghe thấy thế chỉ mím môi chứ chưa hề đáp lại.

Yến Hoài nói tiếp, "Tài năng này của con Trẫm biết là được rồi, ngoài ra Yến Trì biết cũng được. Trẫm tin rằng người muốn phân phó con đến hỗ trợ không phải Trẫm mà chính là Yến Trì..."

Tần Hoan ngẩng đầu lên, nàng nhìn nhìn Yến Hoài một lúc rồi lại quay sang Yến Trì, có chút khó hiểu.

Yến Hoài nhìn sang Yến Trì rồi nói chính sự, "Yến Trì, 6 tháng cuối năm vừa rồi giặc Nhung đại bại, đã rất lâu rồi chưa từng gây rối lại nữa, chắc hẳn 1-2 năm nay bọn chúng sẽ an phận hơn. Trong quân đã có phụ vương con là đủ rồi, Trẫm có một công việc muốn giao phó cho con ở lại kinh thành, con thấy thế nào?"

Yến Trì thản nhiên, "Lần này Yến Trì hồi kinh cũng cảm thấy phồn hoa cẩm tú trong kinh thành cực kỳ an nhàn, cho dù Hoàng thượng không cho Yến Trì ở lại thì Yến Trì cũng sẽ xin Hoàng thượng ý chỉ. Hoàng thượng cứ phân phó là được rồi."

Yến Hoài cười cười, "Đánh trận nhiều năm như vậy rồi, con muốn quay về cũng tốt. Thân thể Thái hậu không khỏe, mấy tiểu bối các con cũng không biết còn có thể ở bên người được mấy ngày, cứ ở lại kinh thành đi." Dứt lời, ông ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp, "Lần này con xuống phía Nam, Trẫm cho con chức vị Đề hình Án sát sứ, con đã làm cực kỳ tốt rồi, đặc biệt là còn phá được vụ đại án cướp vàng ròng kia, có lẽ khi phụ vương con biết cũng sẽ cực kỳ vui mừng. Cho nên công việc lần này, Trẫm muốn cho con vào làm trong Hình bộ một chuyến, con cảm thấy thế nào?"

Yến Trì chắp tay, "Yến Trì xin nghe theo Hoàng thượng an bài."

Yến Hoài gật đầu, lấy một bản tấu chương trên bàn ra. Viên Khánh thấy thế liền bước tới nhận lấy rồi mang xuống đưa cho Yến Trì. Yến Trì mở ra đọc xong liền chắp tay cúi đầu, "Xin Hoàng thượng yên tâm, Yến Trì nhất định sẽ không phụ lòng Hoàng thượng."

Yến Hoài lại nói to, "Hình bộ Thượng thư hiện tại tuổi tác đã cao, đã từng nhắc đến 1-2 năm nay sẽ cáo lão về quê. Thế nhưng trên dưới Hình bộ đều không tìm ra được người thay thế cho nên tạm thời con nhậm chức Tả thị lang, như vậy coi như Hình bộ đã có người trông coi rồi."

"Yến Trì đã hiểu, ngày mai Yến Trì lập tức đến nha môn Hình bộ nhậm chức."

Yến Hoài nói xong chính sự rồi lại nhìn sang Tần Hoan, "Nha đầu, đã hiểu ý Trẫm chưa? Sau này chắc hẳn hắn sẽ đến tìm con."

Mặc dù Yến Hoài không truyền bá công lao của Tần Hoan thế nhưng lại như ngầm đồng ý cho Tần Hoan đến nha môn hỗ trợ. Tần Hoan lập tức gật đầu đáp lời với vẻ cực kỳ cung kính. Những gì nên nói Yến Hoài đều đã nói xong rồi, ông còn phải tiếp tục xử lý chính vụ cho nên liền bảo hai người Tần Hoan lui ra ngoài.

Hai người ra khỏi Ngự thư phòng, đi thẳng lên con đường quay lại Thọ Khang cung ban nãy.

"Tả thị lang Hình bộ... Đây chính là điều chàng mong muốn à?"

Yến Trì đưa tấu sớ kia cho Bạch Phong cầm rồi cười nhạt một cái, "Trong triều đình, hiếm có lúc nào được như ý nguyện."

Trong lòng Tần Hoan biết Yến Trì sẽ không hoàn toàn thích an nhàn hưởng thụ phồn hoa rực rỡ nến mới nói, "Phải, chàng nên là người của chiến trường."

Yến Trì chau mày, "Nói vậy là ý gì?"

Tần Hoan lạnh lùng liếc nhìn Yến Trì một cái, "Lời này cũng không phải là ta nói."

Yến Trì nghi vấn, "Hửm? Thế là ai nói?"

Tần Hoan khẽ hừ một tiếng, nàng còn lâu mới nói ra, nàng chỉ khẽ nhấc váy lên rồi tiếp tục đi về phía trước. Nàng bước đi rất nhanh, thế nhưng đường trong cung vòng vèo rắc rối, trong lúc gấp gáp nàng đã đi nhầm mất một đoạn đường. Đợi đến lúc nàng lấy lại tinh thần thì đã nghe thấy giọng cười khẽ của Yến Trì vang lên sau lưng mình, "Sao không đi nữa vậy?"

Tần Hoan lại âm thầm hừ một tiếng, nàng nhìn nhìn những đám mây trên trời, rất nhanh liền phân biệt được phương hướng. Đường trong cung thông đi khắp nơi, chẳng qua lần này nàng đi phải con đường hơi xa một chút mà thôi, thế nhưng hướng của Thọ Khang cung nàng vẫn nắm được, bởi vậy cũng không khó để quay lại đúng đường.

Thấy Tần Hoan rất nhanh liền nhận ra đúng đường thì Yến Trì lập tức bật cười, "Bên này đi về hướng Bắc chính là hậu hoa viên, đi qua bên cạnh hậu hoa viên rồi sau đó tiếp tục đi thẳng về phía Tây cũng được."

"Ta biết..." Tần Hoan hất hàm.

Yến Trì vừa buồn cười vừa ngoài ý muốn nhìn bóng lưng Tần Hoan, hiện tại hắn cảm nhận được nàng đang có chút cáu kỉnh, thế nhưng nàng như vậy lại cực kỳ khác biệt so với bản thân nàng lúc bình thường, "Nàng vẫn còn chưa cho ta biết, nếu không phải nàng nói thì là ai?"

Câu này đương nhiên là của Bành Hoa Cảnh, hơn nữa Tần Hoan vẫn còn nhớ rõ lòng cảm mến của nàng ta khi nói ra câu này.

Thế nhưng hiện tại Tần Hoan không muốn nhắc đến, nàng quay lại nhìn Yến Trì, "Điện hạ còn quen biết quý nữ trong kinh thành à?"

Yến Trì vừa nghe nàng nói như vậy thì ý cười lập tức dạt dào trong mắt. Đang yên lành sao Tần Hoan lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này? Câu hỏi này chắc hẳn là liên quan đến câu trước, trong lòng hắn đã có suy đoán thế nhưng lại không nói ra mà chỉ kiên quyết phủ định, "Ta 10 tuổi đã nhập ngũ, bao nhiêu năm như vậy nhưng số ngày về kinh tính tổng lại cũng không đến 2 tháng. Bởi vậy những quý nữ ở kinh thành này sao có thể quen biết với ta?"

Tần Hoan chau mày, thế nhưng nàng cũng biết lời Yến Trì nói là thật.

Yến Trì lại tiếp tục nói, "Nói ra thì đúng thật là ta có quen biết một người."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.