"Trịnh huynh đến rồi! Lý huynh! Triển bổ đầu, chúc mừng năm mới 3 vị..."
Tần Thuật đến nghênh đón, Trịnh Bạch Thạch cười nói một câu chúc năm mới xong sau đó quay sang nhìn Tần Hoan, "Chúc mừng Cửu cô nương, hôm nay có thể nói là Cửu cô nương đã nổi danh khắp toàn thành rồi. Hôm nay mọi ngõ ngách trong kinh thành người người đều đang đàm luận về tiểu y tiên!"
Tần Hoan nhún người hành lễ, trong mắt có chút khó hiểu, Trịnh Bạch Thạch lại nhìn Tần Thuật rồi nói, "Hầu gia, ban nãy xa phu nhà ta hỏi ta muốn đi đâu, ta nói đến Hầu phủ, còn chưa nói là Trung Dũng Hầu phủ mà xa phu nhà ta đã lập tức hỏi có phải tiểu y tiên kia ở trong Hầu phủ không. Ta hỏi hắn làm thế nào mà biết được, hắn nói sáng sớm nay toàn kinh thành đều đang nhắc đến chuyện Trung Dũng Hầu phủ để lộ ra một vị tiểu y tiên."
Tần Thuật kinh ngạc giây lát, "Vậy mà nhiều người biết thế sao?"
Lý Mục Vân liền tiến lên nói, "Đêm qua Cửu cô nương được Hoàng thượng mang đi chữa bệnh cho Thái hậu nương nương trước mặt bao nhiêu người như vậy, về sau mọi người đều xuất cung nhưng ai cũng quan tâm đến chuyện này. Hôm qua sau khi Cửu cô nương rời cung thì mỗi gia đình mỗi hộ dân đều đã nhận được tin tức rồi, hôm nay lại là mùng 1 Tết, sáng sớm có người đến đưa quà năm mới, lời qua tiếng lại nên đương nhiên toàn kinh thành liền biết rồi. Cho dù có không xác định được thì sáng nay Viên công công mang ban thưởng hoành tráng như thế thì người biết chuyện lại càng thêm đông rồi."
Tần Thuật liếc nhìn Tần Hoan một cái, thấy Tần Hoan vẫn đoan chính mà đứng, nàng chỉ hơi cong môi cười chứ không hề có vẻ tự mãn.
Nổi danh như vậy, ban thưởng lớn như vậy, nếu như đặt trên người ông thì chắc chắn sẽ không nhịn được sự hăng hái, nhưng Tần Hoan vẫn giữ được bình thản, thậm chí còn không hề có vẻ như cố che giấu vui mừng.
Trong lòng Tần Thuật không nhịn được mà cứ âm thầm khen Tần Hoan tấm tắc, ánh mắt ông càng lúc càng sáng rõ rệt. Những người quan tâm đến việc này mà ban nãy Lý Mục Vân nhắc đến, bọn họ chắc hẳn là đang chờ Hầu phủ bị xấu mặt chứ không hề nghĩ rằng một tiểu cô nương như Tần Hoan lại thật sự vượt trội hơn hẳn ngự y trong cung, "Thì ra là thế, dù sao Hoan nha đầu tuổi cũng còn nhỏ, chỉ sợ mọi người vẫn còn nghi ngờ trong lòng thôi."
Trịnh Bạch Thạch cười càng tươi hơn, "Có nghi ngờ thế nào chăng nữa thì hôm nay toàn bộ cũng đều đã sáng tỏ rồi, cho nên ta mới nói phải chúc mừng Cửu cô nương."
Tần Hoan cụp mắt xuống, "Chỉ là cứu một người mà thôi, không tính là gì cả."
Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn Lý Mục Vân, trong mắt 2 người đều tràn đầy tán thưởng. Trịnh Bạch Thạch phất phất tay, lệnh cho người hầu ở phía sau mang lễ mừng năm mới đến. "Mới sáng sớm ta đã đến đây quấy rầy rồi, nếu như đến tay không thì quá là thất lễ."
Còn bên này Lý Mục Vân cũng lệnh người hầu lấy ra hộp quà, Hồ thị thấy thế cũng sai người đến tiếp nhận rồi mời ba người đến tiền viện dùng trà. Trịnh Bạch Thạch lại cười nói, "Phu nhân không cần bận rộn, ta và Lý Đại nhân không phải đến đây làm khách, chúng ta đến thư phòng của Hầu gia ngồi một lát là được rồi." Nói xong ông lại nhìn sang Tần Hoan, "Việc này liên quan đến vụ án trước đây, xin Cửu cô nương cũng cùng đi qua đó."
Vẻ mặt thoải mái của Tần Hoan nhất thời cứng lại, "Chẳng phải đã bắt được hung thủ rồi sao?"
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Đã bắt được, vụ án này ít nhiều có Cửu cô nương hỗ trợ, hôm nay chúng ta đến đây chính là nói cho Hầu gia và Cửu cô nương biết chi tiết trong đó, cũng là để khiến mọi người yên tâm."
Tần Hoan gật đầu, nàng đúng thật là muốn biết chi tiết về vụ án này.
Hồ thị liền lên tiếng, "Hoan Nhi cứ đi đi, mấy thứ này ta bảo người chuyển đến viện của con là được rồi bảo mấy người Phục Linh kiểm kê lại. Lát nữa con phải vào cung, Đại bá mẫu bảo Phục Linh đi chuẩn bị trước cho con."
Tần Hoan gật đầu, "Cảm ơn Đại bá mẫu."
Nghe thấy vậy Tần Thuật cũng giơ tay lên mời, "Một khi đã như vậy thì mời mọi người qua bên này."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, dẫn theo Triển Dương và Lý Mục Vân cùng đến thư phòng của Tần Thuật. Tần Hoan đi sau lưng Tần Thuật, Tần Diễm thấy thế thì cũng đuổi theo, còn Tần Nghiệp đứng tại chỗ một lúc rồi mới gọi một tiếng 'Đại ca' rồi cũng đi cùng.
Mặc dù trong tộc thì Tần Diễm xếp hàng thứ 3 nhưng ở Hầu phủ chính là lão Đại cho nên khi Tần Nghiệp gọi thế thì Tần Diễm cũng bước chậm lại đôi chút. Tần Nghiệp đuổi kịp rồi hất hàm chỉ về đằng trước, "Cửu muội muội là người học y, sao lại có thể giúp được Trịnh Đại nhân?"
Tần Diễm rất có tác phong của huynh trưởng đối với vị huynh đệ này, hắn lập tức không giấu diếm, "Y thuật của Cửu muội muội, ngoài trừ có thể chữa bệnh cho người ta thì còn có thể hỗ trợ xem xét vết thương trên thi thể."
Tần Nghiệp kinh ngạc giây lát, "Nghĩa là... Cửu muội muội còn biết thuật nghiệm thi?"
"Có thể nói như vậy." Tần Diễm gật đầu.
Tần Nghiệp có vẻ đăm chiêu, sau đó hắn cười rộ lên, "Cửu muội muội thật đúng là lợi hại."
Trong mắt Tần Diễm cũng có chút tán thưởng, "Cửu muội muội không phải là người bình thường."
Chẳng bao lâu đã đến cửa thư phòng, Tần Nghiệp hơi tò mò Tần Hoan làm thế nào để giúp đỡ Trịnh Bạch Thạch phá án cho nên cũng tiến vào cùng. Mấy người Trịnh Bạch Thạch cũng cực kỳ quen thuộc với hai vị công tử của Hầu phủ này rồi cho nên cũng không ngần ngại, sau khi ngồi xuống Trịnh Bạch Thạch liền nhìn sang Triển Dương.
Triển Dương liền lên tiếng, "Hôm đó Cửu tiểu thư tìm ra manh mối về hiệu thuốc, sau đó chúng ta lập tức phái người đi điều tra toàn bộ hiệu thuốc trong thành Nam, tính lớn nhỏ thì có khoảng mấy chục nhà bán thuốc ở đó, thế nhưng loại thuốc mỡ mà Cửu cô nương nói thì chỉ có 5 cửa hàng lớn có mà thôi. Chúng ta lại hỏi ông chủ khoảng hơn 1 tháng gần đây có ai đến mua thuốc nhiều hơn 2 lần không, từ đó mới lấy được một bản danh sách. Trong đó có cả nữ lẫn nam, nữ tử đương nhiên loại trừ còn lại chỉ còn có mấy nam tử. Trong số nam tử thì có 5 người ở bên ngoài thành Lâm An, còn lại 9 người khác là sinh sống trong thành, chúng ta liền đến điều tra chỗ ở của 9 người này..."
"Căn cứ theo thời gian xảy ra vụ án, chúng ta tra hỏi xem lúc đó những người này đi đâu, có ai làm chứng hay không, hỏi xong rồi có 3 người không có bằng chứng ngoại phạm. Một người là người giúp việc bếp núc trong tửu lâu, thường xuyên ở lại trong tửu lâu làm thuê đến tận khuya, căn bản là không về nhà. Một người nữa là thợ cả trong tiệm may, vì phải trông coi nơi này cho nên liền ở lại trong tiệm qua đêm. Còn một người nữa là thư sinh, bởi vì phải tham gia kỳ thi văn năm sau cho nên gần đây đều học bài một mình trong phòng. Cả ba người này đều ở tại thành Nam, trong nhà cũng đều có thang lầu hoặc bậc thang, nhưng cuối cùng trải qua thẩm vấn, chúng ta đã tìm được hung thủ."
Đợi Triển Dương nói xong thì Tần Hoan chau mày, "Là thợ cả của tiệm may?"
Nàng hỏi một câu khiến cho Lý Mục Vân và Trịnh Bạch Thạch đều biến sắc, ngay cả Triển Dương cũng nhướn cao lông mày!
"Làm sao Cửu cô nương biết được?"
Triển Dương kinh ngạc, Tần Hoan lại lên tiếng, "Hung thủ bình thường sau khi giết người chắc chắn sẽ nghĩ đến cách xóa đi toàn bộ dấu vết, cũng giống như sẽ không mang đồ đạc của người chết đi. Một là không may mắn, hai là nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ tăng thêm khả năng bại lộ. Thế nhưng cả 3 vụ án mạng này hung thủ lại đều lấy đi áo nhỏ của người chết, bởi vậy có thể thấy được hung thủ rất cố chấp với áo nhỏ của nữ tử."
Tần Hoan dừng một chút rồi nói tiếp, "Trong số 3 người mà Triển bổ đầu nosit hì chỉ có người thợ may kia là có cơ hội tiếp xúc với y phục của nữ tử, không chỉ có như vậy, dựa theo tình huống lúc đó của 3 nạn nhân, mặc dù không còn mặc áo nhỏ thế nhưng y phục bên ngoài cũng coi như chỉnh tề, đủ để thấy hung thủ hiểu biết rất nhiều về y phục của nữ tử." Nói xong Tần Hoan lại chau mày, "Ta nhớ rõ cả 3 nạn nhân đều đã định thân chuẩn bị gả cho người ta, chẳng lẽ... các nàng đều tìm đến hung thủ để may giá y?"
Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn Lý Mục Vân một cái, Triển Dương lại nhìn Tần Hoan giây lát sau đó liền gật đầu.
Cửu cô nương nói đúng, hung thủ chính là thợ cả của tiệm tơ lụa Triệu gia trong thành Nam, hắn đến làm việc cho tiệm Triệu gia chưa đến 2 năm. Giá y và những đồ vật phải mua khi xuất giá của ba nạn nhân kia đều đặt làm ở tiệm tơ lụa Triệu gia. Đêm xảy ra sự việc, nạn nhân đầu tiên và thứ hai đều là sau khi mình ra ngoài mới nhớ đến y phục mình đặt may cho nên mới đi thêm một con phố nữa đến tiệm tơ lụa hỏi xem xong chưa. Lúc đó thời gian không còn sớm, các cửa tiệm xung quanh Triệu gia cũng đều đã đóng cửa nên chỉ có một mình hung thủ ở lại. Hung thủ thấy nạn nhân đến đây một mình cho nên mới nổi lên ý định hại người. Ban đầu chỉ là trò chuyện thông thường, hắn biết bọn họ chưa từng nhắc đến với người nhà cho nên mới nảy sinh ý định rồi hạ thủ."
"Ban đầu là bóp cổ chết, sau đó giấu trong phòng đặt vật liệu mau mặc ở tầng 2, rồi đợi đến đêm khuya yên tĩnh trên đường không có người mới mang người chết ra khỏi cửa. Nạn nhân thứ 3 ngay từ sớm đã muốn đến xem y phục mình đặt làm, hung thủ thấy nạn nhân đến đây một mình cho nên mới giao hẹn với nàng là phải chờ đến lúc mặt trời lặn mới làm xong. Sau đó quả nhiên nạn nhân chiếu theo đúng lời hẹn rồi bị hung thủ giết chết giống như 2 người trước. Có điều vị cô nương này thân thể khỏe mạnh hơn 2 người kia đôi chút, suýt thì vùng vẫy ra được, bởi vậy trong quá trình đó hung thủ mới làm dính cao trị nẻ da lên trên y phục và tay áo của người chết.
Tần Hoan bình tĩnh nghe lời Triển Dương nói, trong lòng cũng hơi lạnh lẽo. Mấy vị cô nương này đều sắp xuất giá, ôm tâm tư mong ngóng cho nên mới sốt ruột đến hỏi giá y đã may xong chưa, vậy mà lại không ngờ được đã rơi vào trong tay kẻ xấu.
Lúc Triển Dương nói về tiến trình vụ án, mấy người Tần Thuật đều yên lặng không lên tiếng. Một lúc sau Tần Thuật mới hỏi, "Hung thủ đều đã nhận tội rồi?"
Triển Dương vội gật đầu, "Nhận tội rồi, lúc chúng ta đến nơi hắn tạm nghỉ trong tiệm tơ lụa kia thì có tìm được vài bộ áo nhỏ. Hắn nói bắt đầu từ lúc tự học cắt may, cứ lúc nào may y phục cho nữ tử thì trong đầu sẽ sinh ra tà niệm, về sau mới gây ra việc ác."
Trong phòng chỉ có một mình Tần Hoan là nữ tử cho nên Triển Dương chỉ nói đến đây rồi dừng lại mà không nhiều lời nữa, tuy vậy ý nghĩa cũng đã rõ ràng rồi.
Mặc dù chuyện nam nữ ở Đại Chu không nghiêm thế nhưng dù gì dân chúng cũng vẫn còn chưa mấy mở mang, khăn tay của nữ nhân gia cũng đã tính là vật tư mật chứ đừng nói đến áo nhỏ. Gia đình phú quý thì có nha hoàn và tú nương riêng của mình, cho nên những vật mang theo bên người đều do người trong phủ làm. Nhưng những người bình thường thì đều phải đặt may cả bộ trọn vẹn từ trong ra ngoài, tuy trong tiệm y phục hay tiệm may thì tú nương đều là nữ, nhưng thợ cả cắt may lại phần nhiều là nam tử. Những nam tử cắt may này đa phần sẽ biết được dáng người của nữ tử. Mà nếu như hung thủ đã như vậy, cho dù có là thiểu số trong thiểu số người nhìn thấy y phục của nữ tử là nảy sinh ác ý thì trong lòng Tần Hoan vẫn cảm thấy ớn lạnh. Cũng may mà hắn đã bị bắt.
Nghĩ đến đây Tần Hoan lại hỏi, "Phải rồi, còn gian tế kia thì sao? Có thể điều tra ra hắn nhận sai khiến của ai chưa?"
Trịnh Bạch Thạch lắc đầu, "Chưa tra được, mặc dù hắn đã khai báo toàn bộ rồi. Chúng ta còn mời họa sĩ tốt nhất kinh thành đến hỗ trợ vẽ tranh thế nhưng cuối cùng lại vẽ ra được một khuôn mặt không có gì nổi bật, chẳng tra ra được gì cả."
Tần Hoan gật đầu rồi không hỏi nhiều nữa, vụ án này nếu đã rõ ràng thì cũng đã cởi bỏ được một mối tâm sự của nàng.
Lý Mục Vân nhìn sang Tần Hoan rồi nói, "Cửu cô nương không chỉ biết dùng y thuật để hỗ trợ nghiệm thi mà trong tài suy luận phá án cũng tài trí và nhạy bén hơn người ngoài rất nhiều. Cửu cô nương cũng đã biết rõ về hình ngục à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]