🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 204: Vào cung khám bệnh (2)

Tần Hoan nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Mục Vân thì trong lòng ngày một lạnh lẽo, "Tần Hoan hàng ngày rất thích đọc sách, đúng là có đọc qua một chút văn chương về hình ngục, cũng không dám nói là hiểu biết."

Lý Mục Vân liền nhìn Tần Thuật nói, "Cửu cô nương có thiên tư như vậy, nếu như là nam tử thì chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng."

Tần Thuật cười nói, "Chính bởi vì là nữ nhân gia thì ta và phu nhân mới đặc biệt yêu thương con bé. Trong nhà ta có 2 tiểu tử kia là đủ rồi, có nhiều nam đinh làm gì chứ, phu nhân ta chỉ thích nữ nhi thôi."

"Thì ra là vậy, thì ra là vậy." Lý Mục Vân cười phụ họa.

Tần Hoan không hề muốn ở chỗ này quá lâu, nàng lập tức đứng lên nói, "Nếu không còn chuyện gì khác thì Tần Hoan xin cáo lui trước, lát nữa còn phải vào cung xem bệnh cho Thái hậu nương nương..."

"Được được được, kỳ thật hôm nay ta tới là còn muốn nói một câu cảm tạ với Cửu cô nương."

Trịnh Bạch Thạch cười hề hềm Tần Hoan vội trả lời, "Không dám." Còn Tần Thuật lại tiếp lời, "Trịnh huynh khách khí rồi." Nói xong ông nhìn sang Tần Hoan rồi nói, "Vậy Hoan Nhi con về trước chuẩn bị đi, lát nữa để Tam ca đưa con đến cửa cung."

Tần Hoan gật đầu, nàng cúi người thi lễ sau đó mới xoay người ra ngoài.

Tần Hoan vừa đi thì Tần Diễm và Tần Nghiệp cũng đi ra theo sau nàng.

Tần Diễm nói, "Cửu muội muội, hiện tại vẫn còn sớm, muội quay về chuẩn bị đi, lúc nào gần đi rồi ta đến tìm muội."

Tần Nghiệp thổi phồng, "Cửu muội muội thật sự là danh bất hư truyền."

Tần Hoan gật đầu chào Tần Diễm, sau đó nghe thấy lời này của Tần Nghiệp ban đầu cảm thấy hắn có ẩn ý gì đó, nhưng rồi nhớ lại sáng nay Tần Nghiệp nói trong thư mà Tần Thuật gửi cho hắn cũng nhắc đến chuyện của 3 tỷ muội các nàng nên mới không thấy ngại ngùng nữa. "Nào có danh bất hư truyền gì chứ, chỉ là giúp đỡ chút việc nhỏ mà thôi."

Dứt lời nàng lại nói tiếp, "Hai vị ca ca không cần phải tiễn muội, tự muội quay về là được rồi."

Hiện tại là ban ngày, chắc hẳn 2 người bọn họ cũng có việc của riêng mình, mà Tần Hoan cũng không phải là người không biết đường.

Hai người Tần Diễm nghe vậy liền dừng chân lại, còn Tần Hoan tự mình đi về hướng Tùng Phong viện.

Vừa đến cửa viện nàng liền thấy hôm nay trong viện của nàng đột nhiên có không ít người, ngay cả Tần Tương và Tần Sương cũng đều ở đây. Hồ thị và Tần Triều Vũ cũng có mặt, còn có mấy hầu tỳ và ma ma trong phủ đang vận chuyển đồ cho nàng.

Nhìn thấy Tần Hoan trở về thì Hồ thị liền tiến lên nắm tay nàng, "Ta đặc biệt thu xếp riêng một gian phòng nhỏ cho con để đặt những thứ này."

Tần Hoan vội cảm tạ, đã lâu như vậy nên chắc hẳn đã di chuyển gần xong rồi nên vừa thấy Tần Hoan về thì Hồ thị và Tần Triều Vũ cũng rời khỏi Tùng Phong viện. Hồ thị vừa đi, Tần Sương liền nhịn không được mà lao đến, "Trời ạ, Tần Hoan, muội biết một hộp trân châu kia trị giá bao nhiêu tiền không? Thật không hổ là Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, thật sự là quá quá rộng lượng rồi. Còn có vị Tố Quý phi kia nữa, đồ đưa đến toàn là linh dược."

Tần Hoan cong môi cười, nàng còn chưa nói gì thì Tần Tương đã đầy mặt khinh miệt, "Lúc ở Cẩm Châu thì có ai nghĩ đến Cửu muội muội có ngày hôm nay chứ? Thật sự là muốn bay lên ngọn cây biến thành Phượng hoàng mà, nghe nói vào cung có thể gặp được rất nhiều quan lại và quý nhân đó. À, muội muội lại còn gặp được Hoàng thượng nhỉ, dựa vào dung mạo của muội muội như vậy, muốn cái gì mà không được chứ?"

Câu đầu tiên thì thôi, còn câu sau nghe vừa chướng tai vừa độc ác, nàng vừa dứt lời thì đám hầu tỳ trong viện đều biến sắc mặt. Phục Linh chau mày định bác bỏ, Tần Sương bên này cũng nhăn nhó thế nhưng Tần Hoan lại lên tiếng trước, "Điều này Ngũ tỷ tỷ nói rất đúng, thế sự đúng thật là rất khó lường, về sau Ngũ tỷ tỷ thế nào chúng ta cũng không thể nghĩ đến được."

Tần Tương nghe thấy thế thì mặt mày trắng bệch, hai mắt mở to định nói tiếp thì Tần Hoan đã chặn lại, "Mặc dù thế sự khó lường thế nhưng việc gì cũng do con người làm ra, ta có ngày hôm nay và những thứ này đều không phải dựa vào tính cách không biết trời cao đất rộng hay sự chanh chua cay nghiệt mà có được."

Trước đây nàng mặc kệ mấy lời xúc phạm của Tần Tương mà không đáp lại. Còn hôm nay Tần Hoan bực bội nói mấy câu, không hiểu sao Tần Tương lại không thể nào cãi lại mà chỉ biết mở to mắt mà nhìn Tần Hoan, môi cũng mím chặt lại thành một đường thẳng. Mãi một lúc lâu sau nàng mới hung dữ giậm giậm chân rồi xoay người đi ra khỏi viện, "Đi..."

Vãn Hà và Tú Chi đều mang vẻ mặt sợ hãi mà nhún người hành lễ với Tần Hoan, sau đó các nàng vội vàng đi theo Tần Tương.

Thấy mấy người đi khỏi rồi Tần Sương mới vui vẻ vỗ vỗ tay, "Ây da cuối cùng thì muội cũng không làm cái hũ nút nữa rồi! Tỷ ta đúng là một người thiếu chính trực, chỉ thích lấn át người khác. Muội có muốn nói thì tỷ ấy cũng không dám đâu."

Tần Hoan nhìn Tần Tương đi xa rồi lắc lắc đầu sau đó quay vào trong nhà. Chuyện lần trước ở Bách Thảo viên thì Tần Hoan và Tần Sương đều đã biết, nếu như Tần Tương có chút tự biết suy nghĩ thì nàng ta sẽ thu lại tính khí của mình rồi cùng chung sống tốt với mọi người. Vậy mà nàng ta cứ lặp đi lặp lại xúc phạm người khác rất nhiều lần, cho dù Tần Hoan là người hiền lành thì cũng không thể nào mà không bực bội được. Nàng cũng sẽ không vì tình tỷ muội mà lần nào cũng nhượng bộ Tần Tương, nàng không muốn đề cập đến những chuyện trong Bách Thảo viên chẳng qua vì lòng tự trọng của Tần Tương, thế nhưng có vẻ như Tần Tương lại không trân trọng việc người khác giữ gìn danh tiếng cho mình.

Mặc dù tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng bên ngoài vẫn cực kỳ lạnh lẽo. Tần Hoan dẫn Tần Sương vào phòng, Phục Linh và Bạch Anh lại kéo nàng đến nhìn mấy đồ được ban cho này. Phục Linh lên tiếng, "Tiểu thư, có mấy thứ này rồi về sau chúng ta sẽ không phải lưu lạc đầu đường nữa."

Tần Sương vừa nghe thấy thế liền buồn cười rồi lại cảm thấy trong lòng hơi xót xa, "Nha đầu ngốc, hiện tại chúng ra đều đã đến Hầu phủ rồi, sao còn có thể lưu lạc đầu đường được chứ... Sẽ không đâu, sẽ không đâu..."

Phục Linh xấu hổ cười cười, "Ha ha, khiến cho Lục tiểu thư chê cười rồi, nô tỳ lúc nào cũng cực kỳ không yên tâm."

Tần Hoan cũng bật cười lắc đầu, nàng mở một hộp gỗ ra, bên trong chính là các loại trâm cài và trang sức Hoàng hậu ban cho. Tần Hoan nhìn Tần Sương rồi nói, "Tỷ xem thích cái gì thì lấy đi..."

Tần Sương vốn có chút động lòng, nhưng khi nghe thấy những lời Phục Linh vừa nói kia thì liền nhớ đến những ngày tháng khổ cực trước đây của Tần Hoan ở Cẩm Châu. Mà trong những tháng ngày khổ cực đó cũng có một phần do nàng gây ra, nghĩ như vậy nàng liền chột dạ sau đó vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, vừa rồi Đại bá mẫu còn nói, nói những đồ được ban tặng này chính là Hoàng ân, chỉ những lúc nào cực kỳ quan trọng mới được dùng chứ đừng nói tặng người khác. Ta không cần, ta không cần..."

Tần Hoan chau mày sau đó nhìn một lúc rồi lấy một cây trâm ngọc có tua rua vàng ra. Tua rua đó được làm thành hình lông vũ, trên mỗi sợi đều khảm ngọc bích, có thể nói đây là một món trang sức hoa lệ nhất trong số 12 món rồi.

"Tỷ biết ta không thích đeo trang sức, chứ đừng nói loại chói mắt thế này. Cầm lấy đi."

Tần Hoan ấn cây trâm vào trong tay Tần Sương khiến cho khóe mắt nàng lập tức ướt át. Tần Hoan thấy thế liền buồn cười, "Cầm đi, chỉ là đẹp mà thôi, chứ cũng không đáng giá bao nhiêu cả. Còn nữa mấy loại trân châu kia, nếu tỷ thích thì cứ tự mình chọn đi."

Tần Sương cầm cây trâm kia hừ hừ mấy tiếng sau đó lại khẽ nói, "Ta chỉ là... chỉ là nhớ đến trước kia... Lúc đó ta thật sự là rất xấu xa... Đối... đối xử với muội không tốt..."

Mặc dù hiện tại Tần Sương đã tốt lên rất nhiều rồi thế nhưng vẫn chưa hề xin lỗi Tần Hoan vì những chuyện trước kia. Tần Hoan nghe những lời này thì trong lòng cũng có chút cảm động, dù gì nàng cũng không phải là Cửu tiểu thư, thế nhưng nếu như Cửu tiểu thư biết Tần Sương như vậy thì có lẽ cũng sẽ cảm động thôi.

Tần Hoan đáp lại Tần Sương mấy câu lấy lệ, nàng kiểm kê lại toàn bộ sau đó mới cùng Tần Sương đến phòng sưởi nói chuyện. Đương nhiên Tần Sương hỏi mấy chuyện trong cung yến, hỏi gì Tần Hoan liền đáp nấy. Hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ, thấy thời gian không còn sớm nữa thì Tần Hoan mới thay y phục rồi vấn tóc để chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay vào cung nên nàng cũng phải tự mình mang túi châm theo, rồi bảo cả Phục Linh đi theo mình.

Phục Linh nào có nghĩ đến nàng cũng có thể được vào cung nên lập tức vui mừng cực độ mà đi thay một bộ váy áo mới. Một lát sau quả nhiên Tần Diễm đã đến Tùng Phong viện, thấy các nàng đã sửa sang chỉnh tề rồi thì đoàn người mới trực tiếp đi ra cửa.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoan tự mình vào cung cho nên Tần Diễm dọc đường căn dặn rất nhiều. Ngày thường mặc dù Phục Linh cũng có chút cẩu thả thế nhưng hiện tại rất lanh lợi, nàng nhớ kỹ tất cả những lời Tần Diễm nói. Sau khi tiến vào con đường chính, đi khoảng 2 khắc sau là đến trước cửa Chính Hoa, Tần Hoan xuống xe ngựa, cáo biệt với Tần Diễm rồi mới đưa lệnh bài của mình ra cho Cấm vệ quân.

Tần Diễm đứng ngoài cửa thành, để 2 hầu nô ở lại chờ còn bản thân mình lại quay về Hầu phủ.

Vừa vào đến cửa Chính Hoa, Tần Hoan liền nhìn thấy Trần ma ma của Thọ Khang cung đứng chờ ở cửa cung. Bà vừa thấy Tần Hoan liền chào đón.

"Lão nô xin thỉnh an Cửu cô nương..."

Tần Hoan nghiêng người tránh lễ của Trần ma ma, "Sao ma ma lại tự mình đến đón?"

Trần ma ma cười nói, "Người là ân nhân cứu mạng của Thái hậu nương nương, cho nên lão nô cần phải tự mình đến đón. Viên công công nói người sẽ vào cung sớm một chút, cho nên một khắc trước nô tỳ đã đến đây đứng chờ, cũng may mà không đến muộn."

Giọng nói Trần ma ma tràn đầy khách khí và cung kính, trong mắt ý cười rất nồng đậm. Tần Hoan biết trong lòng bà vẫn cực kỳ cảm kích nàng.

"Cửu cô nương, mời người đi bên này, chúng ta phải đi bộ qua đó."

Tần Hoan không phải chủ tử trong cung cho nên chỉ có thể đi bộ. Trận tuyết lớn đêm qua đã khiến cho cả tòa Hoàng thành được phủ kín một màu trắng xóa, hôm nay một phần lớn tuyết còn chưa được quét hết, nhìn có chút đẹp mắt.

Tần Hoan đi sau Trần ma ma còn Phục Linh chỉ biết cúi đầu im lặng đi sau Tần Hoan, cực kỳ ngoan ngoãn.

Trần ma ma liền nói, "Hầu nô của Cửu cô nương cũng rất được lòng người."

Tần Hoan nhìn Phục Linh một cái, "Bình thường lúc ở nhà nàng ta cũng rất ầm ĩ, chẳng qua vào trong cung nên không dám làm càn mà thôi." Dứt lời nàng lại nói tiếp, "Ta và nàng đều không hiểu quy củ trong cung, nếu như có chỗ nào không thỏa đáng thì vẫn xin ma ma chỉ điểm cho."

Trần ma ma vốn rất cảm kích Tần Hoan, thấy Tần Hoan lại không hề làm giá giống mấy quý nữ kia thì trong lòng càng yêu thích nàng hơn. Bà lập tức gật đầu, "Không dám nhận, không dám nhận, cô nương yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc cô nương." Nói xong bà lại cụp mắt xuống, "Giờ Mão Thái hậu nương nương đã uống thuốc rồi, hiện tại vẫn còn đang ngủ, đợi khi cô nương đến Thọ Khang cung thì có lẽ người cũng tỉnh dậy rồi. Sáng sớm nay lúc Thái hậu nương nương tỉnh lại thì tinh thần khá tốt, lại còn uống được nửa bát cháo loãng nữa. Ta nói để cô nương yên tâm."

Tần Hoan gật đầu, Trần ma ma nói tiếp, "Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều lần lượt đến Thọ Khang cung, lúc nô tỳ ra ngoài thì Quý phi nương nương cũng đến, còn có Thái tử Điện hạ và Thành vương Điện hạ nữa, hiện tại mọi người đều đã ở chỗ của Thái hậu nương nương."

Đây cũng là chỉ điểm, trong lòng Tần Hoan hiểu rõ nên nàng liền gật đầu đáp lại, "Được."

Trần ma ma quan sát Tần Hoan, thấy hôm nay nàng mặc từ trong ra ngoài đều là y phục có màu sắc rất thuần khiết. Nếu so sánh với hôm qua thì sự quý phái ít đi đôi chút, nhưng thêm vào chính là khí chất đoan trang và thanh cao. Trần ma ma liền nói, "Cô nương có tướng mạo như vậy, chắc hẳn trước đây trong nhà đã được giáo dưỡng vô cùng tốt đúng không? Không biết là mời vị ma ma nào về dạy dỗ?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.