🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 203: Tứ thiếu gia (3)

Phục Linh chủ động nói sang chuyện khác nên chẳng bao lâu sau trên bàn lại náo nhiệt hẳn lên. Tần Hoan đã ăn no rồi nên chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện mà thôi. Tâm tư nàng lại hướng về chỗ khác, mãi một lúc lâu sau đồng hồ nước trong góc phòng đột nhiên kêu vang một tiếng, Bán Hạ vui mừng nói, "Tết đến rồi, Tết đến rồi... Mau mau mau, đến dập đầu với tiểu thư..."

Bán Hạ kéo mấy tiểu nha đầu xuống quỳ lạy Tần Hoan, Phục Linh và Bạch Anh cũng xuống hành lễ. Tần Hoan cười cười bảo Phục Linh lấy bạc đến thưởng sau đó đổ toàn bộ đồ ăn vào trong nồi. Mấy nha đầu cũng ăn sạch sẽ đồ ăn, như vậy bữa cơm này ăn từ năm cũ đến năm mới. Ăn uống xong Phục Linh lại rót ly trà nóng cho Tần Hoan rồi chỉ huy mấy nha đầu thu dọn bàn ăn. Tần Hoan cầm ly trà nóng ngồi cuộn tròn trên giường, mơ hồ có thể nhìn thấy tuyết lớn bay lả tả xuyên thấu qua giấy cửa sổ.

Năm 240 lịch Đại Chu đã chính thức bắt đầu.

...

Do uống rượu nên đêm nay Tần Hoan ngủ cực kỳ yên ổn, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy nàng liền nghe thấy tiếng đốt pháo. Tần Hoan ổn định lại tinh thần giây lát liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Sương.

Tần Hoan cong môi cười, nàng liền ngồi dậy thay y phục, rửa mặt xong rồi mới ra ngoài. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, còn Tần Sương lại khoác áo choàng đứng trên đống tuyết ngoài sân, hai tay nàng bịt lấy lỗ tai còn Vãn Tình đang  chôn một quả pháo nho nhỏ trong tuyết định đốt. Nhưng vì Vãn Tình sợ hãi nên cứ thế nghiêng nghiêng người thò tay ra mãi mà vẫn chưa đốt được pháo.

Phục Linh đỡ Tần Hoan ra ngoài, Tần Hoan cười nói, "Sớm như vậy tỷ đã đến đây náo loạn rồi!"

Tần Sương thấy Tần Hoan đã dậy rồi liền không có tâm tư gì cầm pháo nữa, nàng vội vàng chạy đến trước mặt Tần Hoan, "Muội còn không biết xấu hổ mà nói ta à, đêm qua bọn ta đều chờ muội đến ăn bữa cơm đoàn viên. Muội nói đi, rốt cuộc đêm qua muội đi đâu?"

Tần Hoan cười cười, "Thái hậu nương nương bị bệnh, muội đến chữa bệnh cho người."

Tần Sương ngây ngốc, "Muội nói... Thái hậu?"

Tần Hoan gật đầu, Tần Sương lại kinh ngạc, "Thái hậu mà lại mắc bệnh à?"

Tần Hoan phá lên cười, "Thái hậu cũng là phàm nhân, đương nhiên sẽ mắc bệnh rồi."

Tần Sương còn chưa phản ứng kịp, "Nhưng đó là Thái hậu mà... sao có thể để muội xem bệnh chứ? Trong cung chẳng phải đã có ngự y sao? Ngự y không phải là đại phu lợi hại nhất trên đời này à?"

Tần Hoan lắc đầu, ngự y đúng là lợi hại thế nhưng cũng không thể nói là lợi hại nhất, "Tối qua đúng lúc ngự y thường xuyên xem bệnh cho Thái hậu lại không ở trong cung. Tình huống khẩn cấp cho nên muội liền xem cho Thái hậu một chút."

Tần Sương ngơ ngác nhìn Tần Hoan rồi đột nhiên tiến lên trước nhét một cái túi thơm vào tay Tần Hoan, "Này, đây là quà năm mới tặng muội, bên trong là một cái khóa như ý, là mang đến điềm lành."

Tần Hoan bật cười rồi nhìn sang Phục Linh, Phục Linh cũng lấy một món trang sức nhỏ ra đưa cho Tần Sương. Tần Sương ôm lấy cánh tay Tần Hoan với vẻ cực kỳ nịnh bợ, "Muội thật sự là càng ngày càng lợi hại, nếu như muội lên như diều gặp gió rồi thì không được quên ta đâu đấy."

Tần Sương nịnh bợ vừa thân thiết lại vừa lộ liễu khiến cho cả đám nha đầu trong viện đều cười rộ lên.

Tần Hoan cũng phối hợp, "Vậy thì tỷ phải nịnh hót muội thật nhiều mới được."

Tần Sương hừ nhẹ một tiếng sau đó duỗi tay ra, "Qua đây qua đây, ta đỡ muội đi tìm Ngũ tỷ tỷ của chúng ta. Đại bá mẫu nói sáng nay muội về rồi thì mới là ăn bữa cơm đoàn viên chân chính, bảo bọn ta thức dậy liền qua bên Nhân Thọ đường."

Tần Hoan cười cười, Tần Sương lại không đỡ lấy nàng mà chỉ kéo tay nàng lồng vào khuỷu tay mình, Tần Sương vui mừng cười rộ lên rồi cứ thế lôi Tần Hoan ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa không xa liền gặp Tần Tương dẫn theo Vãn Hà và Tú Chi đi đằng trước, Tần Sương gọi một câu thì Tần Tương mới dừng bước xoay người lại.

"Tiểu y tiên nhà chúng ta đã về rồi à?"

Tần Tương vừa lên tiếng đã quái gở không bình thường rồi. Mà nàng nói câu này ra thì hiển nhiên đã biết đêm qua Tần Hoan đi đâu.

Tần Hoan chỉ cười mà không nói gì, nàng nhìn sang Phục Linh, sau đó Phục Linh tiến lên đưa cho Tần Tương một món quà năm mới. Tần Tương nhìn thoáng qua rồi chỉ bảo Vãn Hà nhận lấy, sau đó lập tức sải bước đi đằng trước. Tần Sương chau mày, túi thơm nàng đã chuẩn bị xong rồi nhưng đột nhiên không muốn tặng Tần Tương nữa.

Ba tỷ muội đi đến Nhân Thọ đường, vừa đến gần đã thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng tím than, bên trong mặc áo bào xanh đậm đang đứng trước cửa. Nhìn góc nghiêng của hắn có ba phần giống với Tần Thuật, Tần Hoan chau mày, lập tức hiểu được người đến đó là ai, mà đồng thời người đó cũng xoay người lại nhìn sang ba người Tần Hoan.

Vừa thấy mấy người Tần Hoan thì nam tử đó cũng nở nụ cười nhạt rồi chắp tay hành lễ, "Chào ba vị muội muội."

Tần Tương dừng chân lại, hơi sững sờ một chút rồi mới hỏi, "Tứ ca?"

Nụ cười trên mặt Tần Nghiệp càng tươi hơn, "Đây là Ngũ muội muội phải không? Đằng sau chính là Lục muội muội và Cửu muội muội?"

Tần Nghiệp nhỏ hơn Tần Diễm một tuổi, cũng là dáng vẻ cao ráo mặt mày tuấn lãng. Nhưng nếu so sánh với Tần Diễm thì trong người Tần Nghiệp có thêm chút khí chất của quân nhân, mặc dù vậy trông có vẻ khí khái hơn Tần Diễm đôi chút. Giọng nói của hắn trong trẻo, đôi mắt cũng đặc biệt sáng tỏ chứ không hề có ý cẩn thận dè dặt một giọt nước cũng không lọt giống như Tần Diễm. Chính bởi vì như vậy nên Tần Hoan liền nhận ra ý cười của hắn cũng không hoàn toàn dâng lên trong mắt, tuy nhiên trông vẫn cực kỳ dễ gần. Có lẽ do lần đầu gặp mặt, hắn cũng không có quá nhiều thân cận với ba tỷ muội các nàng.

Tần Hoan biết vị Tứ ca này chỉ là con thứ trong Hầu phủ, trước đây hắn phải ra ngoài làm việc, không biết hắn về đây từ bao giờ. Đêm qua sau khi Tần Hoan về phủ lại chưa từng gặp hắn.

"Tứ ca..."

Tần Hoan và Tần Sương cùng nhún người hành lễ, Tần Hoan vừa cúi xuống liền thấy trên giày của Tần Nghiệp có đầy vết bùn đất và ẩm ướt, mà hai gò má cùng đường chân tóc hắn cũng đang lấm tấm mồ hôi, có vẻ như sáng sớm nay đã từng đi thao luyện.

Tần Hoan đang mải nghĩ ngợi thì Tần Thuật và Hồ thị cùng nhau tiến đến, đằng sau là Tần Triều Vũ và Tần Diễm.

Tần Nghiệp vừa ngước mắt lên liền tiến đến hành lễ, mấy người Tần Tương cũng vậy.

Tần Nghiệp lên tiếng, "Phụ thân, mẫu thân, đêm qua con về đây quá muộn nên đã bỏ lỡ thời gian cùng nhau đón Tết, là Nghiệp Nhi không tốt."

Tâm tình Tần Thuật cực kỳ tốt cho nên cũng không hề phật lòng, ông chỉ tiến lên nắm lấy bả vai Tần Nghiệp, "Tin con truyền đến ta đã xem, hiện tại con làm việc cực kỳ tốt rồi! Mệt mỏi cho con, vừa mới quay về thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Tối qua con không về, vừa vặn Cửu muội muội con đêm qua cũng có việc chậm trễ cho nên bây giờ cả nhà chúng ta mới chân chính ăn bữa cơm đoàn viên."

Nói xong ông nhìn sang mấy người Tần Hoan, "Đều đã gặp nhau rồi à? Có nhận ra không?"

Tần Nghiệp cười cười, "Gặp rồi, trong thư phụ thân cũng đã miêu tả, hài nhi liếc mắt một cái liền nhận ra."

Tần Thuật cười thật to, Tần Hoan trông thấy thế liền cảm thấy được Tần Thuật đối xử với thứ tử này cực kỳ tốt. Nàng quay sang nhìn Tần Diễm, thấy trong mắt hắn có ý cười nhẹ, còn dáng vẻ Hồ thị cũng là hoàn toàn vui mừng, chỉ có Tần Triều Vũ là có vẻ như không chú ý gì lắm đến Tần Nghiệp.

Nếu như bữa sáng biến thành cơm đoàn viên thì đương nhiên đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Mấy người Tần Hoan bước vào gian phòng, ngồi xuống theo thứ tự chỗ ngồi. Trên bàn đều là những món ăn hiếm lạ, Tần Thuật nâng ly, còn trong ly của mấy người Tần Hoan vẫn là rượu mơ giống với đêm qua. Tần Thuật chỉ đơn giản nói mấy câu chúc Tết, mọi người liền bắt đầu phụ họa theo, có thêm Tần Nghiệp trở về thì sự hòa thuận vui vẻ trên bàn ăn ngày càng lan rộng. Vị Tứ ca này tuy không nói nhiều lắm nhưng mỗi một câu đều khiến cho Tần Thuật cười thật tươi. Tần Hoan nhìn thấy vậy lại rất khâm phục.

"Năm nay tốt thật, trong phủ chúng ta có thêm 3 nha đầu, quả thật là náo nhiệt hơn so với những năm trước."

Nói xong ông nhìn Tần Nghiệp và Tần Diễm, "Diễm Nhi và Nghiệp Nhi cũng tốt, năm nay Diễm Nhi tốt nhất là có thể vào được Ngự lâm quân, còn có Vũ Nhi nữa. Đại khái năm nay nhờ có Hoan Nhi mà chúng ta đã có khởi đầu tốt, cả năm nay cả nhà ta cũng phải thuận thuận lợi lợi mới được."

Tần Nghiệp cũng không hề ngạc nhiên bởi những lời của Tần Thuật, hiển nhiên hắn đã biết được những chuyện của Tần Hoan.

Tần Diễm lên tiếng, "Phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ chuẩn bị thật tốt."

Tần Thuật gật đầu, "Năm nay trong phủ chúng ta xảy ra không ít chuyện, việc của 2 đứa các con ta cũng rất bận tâm, còn mấy đứa Tương Nhi đã có Đại bá mẫu để tâm đến rồi. Tương Nhi và Sương Nhi đều đã lớn, nhưng Bá phụ thật sự muốn giữ lại các con ở đây thêm một năm."

Lời này vừa nói ra thì ai cũng đều hiểu. Tần Hoan liếc nhìn Tần Sương một cái liền thấy hai gò má nàng hơi ửng hồng.

Sang năm mới, Tần Hoan và Tần Triều Vũ đều đến tuổi 17, còn Tần Tương và Tần Sương thì đã 18 rồi. Mà Tần Tương xếp đằng trước nên đương nhiên sẽ suy xét đến hôn sự của nàng trước tiên. Hai người đầu năm nghị thân, cuối năm hoặc là đầu năm sau xuất giá chính là tính toán tốt nhất. Tần Triều Vũ tâm ý đã ở vị trí Thái tử phi nên không đề cập đến nữa, đợi cho 3 người này đều ổn thỏa rồi thì đó chính là đến lượt Tần Hoan.

Trong lòng Tần Hoan cũng không hề căng thẳng, cho dù Hầu phủ có lợi hại đến đâu chăng nữa thì cũng không thể trong một năm gả ra tận 4 nữ nhi. Nàng vẫn còn có thời gian suy tính về vụ án của phụ thân, mà đánh bậy đánh bạ thế nào, hành động cứu được Thái hậu đêm qua của nàng đột nhiên lại trở thành chuyện tốt của không chỉ một mình nàng.

Bởi vì đây là bữa cơm đoàn viên cho nên sẽ không tránh khỏi mấy vấn đề này, nhưng chuyện của nữ nhân gia thì Tần Thuật chỉ nhắc đến thôi rồi dừng. Tần Nghiệp lại tiếp lời, "Phụ thân, hài nhi muốn gia nhập vào Tuần phòng doanh, người cảm thấy thế nào?"

Hắn vừa dứt lời thì vẻ mặt Hồ thị hơi lãnh đạm, mặt mày Tần Thuật cũng trở nên chăm chú hơn. Ông suy nghĩ giây lát rồi nói, "Ta sẽ cố gắng thu xếp giúp con."

Tần Nghiệp cười thật tươi, "Vâng, đa tạ phụ thân."

Nói đến đây thì quản gia Ngô Dạng đột nhiên mặt mày hớn hở chạy từ bên ngoài vào, "Hầu gia! Phu nhân! Người trong cung đến rồi!"

Đáy mắt Tần Thuật sáng lên, quà mừng năm mới hôm qua Viên Khánh đã đưa đến phủ bọn họ, vậy còn hiện tại là vì sao? Đương nhiên không cần phải nhiều lời, đây nhất định chính là gửi đến cho Tần Hoan, Ngô Dạng lên tiếng, "Là Viên công công tự mình đến đây, chỉ đích danh muốn Cửu tiểu thư đến nhận."

Tần Thuật đứng dậy, "Hoan nha đầu, đi thôi..."

Mặc dù chỉ đích danh Tần Hoan đến thế nhưng đoàn người của Hồ thị vẫn cùng theo đến tiền viện. Không chỉ có như vậy, ngay cả Phục Linh, Bạch Anh và mấy nha đầu khác cũng đều đi theo. Vừa đến tiền viện, thấy bên trong không chỉ có Viên Khánh mà còn có hơn 10 hầu nô ở trong cung, có thể nói đoàn người này cực kỳ khí thế. Mà không chỉ có nhiều người, trong tiền viện còn đặt hòm lớn hòm nhỏ, vừa nhìn đã biết ban thưởng rất hậu hĩnh!

"Hầu gia, thỉnh an Hầu gia và phu nhân."

Viên Khánh thấy Tần Thuật thì chắp tay hành lễ sau đó mới gật đầu về phía Tần Hoan, "Cửu cô nương."

Mấy người Tần Hoan cùng nhau nhún người, Tần Thuật lại nói, "Chúc năm mới công công, hôm nay sớm như vậy đã đến phủ, là vì..."

Viên Khánh cười nói, "Hầu gia đã biết rõ rồi còn cố hỏi, đêm qua Cửu cô nương đã cứu được Thái hậu, người nhất định đã biết rồi."

Tần Thuật cười rộ lên, Viên Khánh liền nhìn sang Tần Hoan rồi nói, "Cửu cô nương, hôm nay quả nhiên Thái hậu đã tỉnh dậy trước giờ Mão, đút thuốc xong người lại ngủ. Lão nô đến một là để đưa ban thưởng, hai là truyền cho người một khẩu dụ. Hoàng thượng lệnh cho người vào cung một chuyến trước giờ Ngọ, đến xem lại lần nữa cho Thái hậu nương nương."

Tần Hoan vội đáp, "Dân nữ tuân chỉ..."

Viên Khánh gật đầu rồi xoay người lại nói, "Những thứ này đều là Hoàng thượng ban cho Cửu cô nương, gồm 20 xấp gấm vóc, một đôi như ý tơ vàng, một hộp trân châu Đông hải, châu báu lớn nhỏ 20 cái, còn có một hộp đá huyết ngọc, kích thước đều xấp xỉ với trứng bồ câu."

Nói xong ông lại đặc biệt chỉ vào 2 hòm khác, "Đây là Hoàng hậu nương nương ban cho Cửu cô nương, 2 bộ đồ trang sức khảm lam bảo thạch, còn có 2 đôi vòng tay san hô, 2 đôi vòng tay ngọc khảm vàng, hai kiềng trang sức bằng vàng ròng, còn có trâm cài khuyên tai tổng cộng 12 món."

Viên Khánh tiếp tục quay sang chỉ vào 2 hòm đối diện, "Đây là Tố Quý phi tặng cho Cửu cô nương, một cây san hô, hai cây nhân sâm trăm năm, hai cây linh chi trăm năm, còn có một hộp Tuyết liên hoa Tịnh Đế."

Phục Linh đứng chờ ở nơi xa xa nghe thấy thế thì đôi mắt cũng đã phát sáng, còn Tần Hoan nghe được những thứ châu ngọc quý báu cùng với linh dược thì vẻ mặt vẫn trầm tĩnh. Viên Khánh lại nói, "Những thứ này đều là tặng cho Cửu cô nương, phần thưởng cho công lao cứu được Thái hậu của Cửu cô nương."

Tần Hoan vội nhún người, "Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Tố Quý phi ban thưởng, dân nữ xin tạ ơn."

Viên Khánh cười căn dặn, "Hoàng thượng và hai vị nương nương cũng đang chờ Cửu cô nương, nói là giờ Ngọ thế nhưng Cửu cô nương vẫn nên vào cung sớm một chút." Nói xong ông lại lấy một tấm lệnh bài từ trong tay áo ra, "Đây là lệnh bài Hoàng thượng đưa cho cô nương, lúc đó không cần phải phái người đến Hầu phủ đón, cô nương cứ trực tiếp đến cửa cung, tự sẽ có người dẫn cô nương đến Thọ Khang cung."

Tần Hoan nhìn lệnh bài có chữ 'Yến' kia liền hơi kinh ngạc. Chữ 'Yến' dùng thể chữ triện cổ viết ra, màu đen làm nền rồi dùng sơn vàng để vẽ lên, lại có hoa văn điêu khắc rồng vàng, vừa nhìn đã biết đó là vật của Hoàng gia. Tần Hoan cầm lấy trong tay, cảm giác rất nặng nề.

"Vâng, chắc chắn dân nữ sẽ vào cung sớm."

Viên Khánh thấy thế liền cười nói, "Được, vậy lão nô liền cáo lui."

Nói xong ông cúi người thi lễ với Tần Thuật rồi dẫn theo đám người rời đi. Nhìn đồ ban thưởng đầy dưới đất, Tần Hoan nhất thời vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mặc dù nàng đã biết trước sẽ được ban thưởng thế nhưng hiện tại đối với nàng mà nói thì đã gây ra một chấn động không nhỏ.

Đúng lúc này, lại có một giọng nói truyền đến...

"Ha ha ha, xem ra ta đến cực kỳ đúng lúc rồi!"

Tần Hoan nghe xong quay lại, hóa ra là Trịnh Bạch Thạch đến đây! Sau lưng ông là Triển Dương vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bên cạnh hắn chính là Lý Mục Vân đang cười khanh khách nhìn vào Tần Hoan.

Hết quyển 2!

---

Hơn 200 chương, 400 part, 1 năm nay chúng ta mới đi đc có 1/3 chặng đường thôi. Mình cảm giác hơn nản chí vì sự dài dòng lê thê của tác giả rồi :( Nếu mọi người còn quan tâm thì vote hoặc cmt nhé, hôm nay là 27/12, trong 3 ngày nếu chương này đc 10 vote hoặc cmt thì mình sẽ ráng lết tiếp tục hành trình :(

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.