"Tiểu thư, chỗ thịt dê này đều là phần tươi nhất của dê con, còn có mấy món ăn này nữa, đều là cực kỳ không dễ dàng để có được. Có điều chúng ta chỉ cần một ít cho nên Phương đại nương ở phòng bếp cũng cực kỳ rộng lượng, nước canh này là bà ấy nấu cho chúng ta, rượu mơ này cũng do bà ấy tự mình ủ, chúng ta có uống thì cũng không say đâu."
Nói xong Phục Linh rót cho Tần Hoan một ly trước, sau đó cũng rót cho Bạch Anh và mấy tiểu nha đầu kia.
Tần Hoan vốn là người không uống rượu, nhưng tối nay lại không nhịn được. Nàng ngồi dựa vào cửa sổ, bên ngoài kia chính là gió tuyết lồng lộng, bên tai nàng vẫn còn nghe thấy tiếng gió rít gào. Hiện tại trước mặt nàng có nồi canh có lửa hồng ấm áp cùng với 6 khuôn mặt tươi tắn cho nên trong lòng nàng rất vui vẻ, nàng giơ tay lên uống một ly, Phục Linh thấy thế liền bật cười, "Nói là uống không say thế nhưng tiểu thư người cũng không thể như vậy chứ, phải ăn trước một chút gì đã."
Tần Hoan chậc chậc lưỡi, mùi rượu rất nhạt, hương mơ lại thoang thoảng thế nhưng sau khi nuốt xuống thì trong cổ họng lại tràn đầy hương vị ngọt ngào cùng thơm ngát. Tần Hoan cực kỳ hài lòng, nàng nở nụ cười, "Rượu ngon, lại thêm ly nữa!"
Đương nhiên Phục Linh lại rót đầy cho Tần Hoan, Bạch Anh lại bắt đầu nhúng đồ ăn cho Tần Hoan. Phục Linh liền hỏi, "Tiểu thư, rốt cuộc tối nay là có chuyện gì?"
Ý cười trên mặt Tần Hoan ngày một sâu, nàng liền kể lại đơn giản chuyện chữa bệnh cho Thái hậu, mấy người Phục Linh mở to mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục nhìn Tần Hoan, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Phục Linh nói, "Tiểu thư, người vậy mà còn có thể chữa bệnh cho Thái hậu nương nương! Phải là người cực kỳ lợi hại thì mới có thể chữa khỏi được cho Thái hậu nương nương đó!" Đối với Phục Linh mà nói thì chủ tử trong Hoàng cung cũng chẳng khác nào Thần tiên.
Nói đến đây vẻ mặt Tần Hoan lại có chút kiêu ngạo, "Chẳng lẽ tiểu thư nhà em không lợi hại hay sao?"
Trong lòng Phục Linh còn đang xúc động, nghe thấy thế nàng liền gật đầu lia lịa, "Lợi hại!" Ngay cả mấy người Hoàn Nhi cũng phụ họa theo.
Tần Hoan cười cười không muốn nhiều lời thêm về việc này nữa, sau đó nàng nhìn sang mấy người Hoàn Nhi. Cả 4 tiểu nha đầu này bởi vì không quen thuộc với Tần Hoan cho nên ngồi chung bàn với nàng liền có chút căng thẳng. Tần Hoan thấy mấy người các nàng còn nhỏ hơn Phục Linh và Bạch Anh 2 tuổi, nhưng ngoại trừ một người tên là Hoàn Nhi thì 3 người kia Tần Hoan lại không quen mặt lắm.
Tần Hoan liền nói, "Ta đã biết đến Hoàn Nhi, bắt đầu từ Hoàn Nhi, mấy người các em nói xem mình là người ở đâu đến, bao nhiêu tuổi, làm thế nào vào được Hầu phủ, lại nói xem trong nhà còn có người nào không."
Mấy người Hoàn Nhi bình thường cũng không hầu hạ trước mặt Tần Hoan, thỉnh thoảng có đến truyền lời thì mới xuất hiện mà thôi nên đương nhiên trong lòng bọn họ có chút kính sợ. Thế nhưng tối nay Tần Hoan lại gọi các nàng vào cùng ngồi ăn cơm chung một bàn, các tiểu thư khác tuyệt đối sẽ không như vậy.
Trong lòng bọn họ tràn đầy cảm kích, lại thấy Tần Hoan chủ động nói chuyện với bọn họ cho nên nỗi sợ hãi trong lòng cũng phai nhạt dần. Hoàn Nhi dựng thẳng sống lưng, là người đầu tiên giới thiệu bản thân mình, sau đó liền đến Ngọc Nhi, Thúy Nhi, và Châu Nhi. Một người nói thì 6 người còn lại vừa nghe vừa ăn, đợi cho cả 4 nha đầu nói xong thì đều đã mạnh dạn hơn mà ăn cơm rồi.
Các nàng nói xong thì đại khái Tần Hoan cũng đã nắm được, mặc dù nàng không thích có quá nhiều người hầu hạ một mình mình thế nhưng người cũng đã đưa đến trong viện mình, nếu nàng không quan tâm đến thì có lẽ bọn họ cũng sẽ rất cực khổ. Chính vì vậy, có thể Tần Hoan sẽ không quá thân thiện nhưng vẫn sẽ coi bọn họ làm người một nhà.
Mấy người Hoàn Nhi đều là do Hồ thị sai người đến chỗ môi giới mua về, lý lịch đều là trong sạch. Ngoại trừ Hoàn Nhi thì 3 người kia đều có thân nhân sống trong thôn ở ngoại thành Lâm An, vì huynh đệ trong nhà quá đông nên bất đắc dĩ mới phải bán các nàng cho nhà phú quý để làm hầu nô.
Phục Linh lại hỏi, "Tên này của các ngươi là ai đặt cho?"
Hoàn Nhi xấu hổ nói, "Là lúc nhập phủ, mấy ma ma tùy tiện đặt cho, nói là đợi sau khi chia đến trong viện các cô nương rồi để các cô nương tự ban tên cho."
Phục Linh gật đầu, "Ồ, vậy mấy người các ngươi muốn đổi tên không?"
Hoàn Nhi vội vàng gật đầu, "Tên của Phục Linh tỷ tỷ và Bạch Anh tỷ tỷ cực kỳ dễ nghe!"
Phục Linh liền cười cười nhìn Tần Hoan, "Tên của ta là Nhị lão gia và Nhị phu nhân đặt cho. Nếu các ngươi muốn tên mới thì cứ xin tiểu thư sửa lại cho các ngươi..."
Mấy người Hoàn Nhi vội vàng nâng ly rượu, ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan thấy thế liền bật cười, nàng đã uống vài ly rượu, mặc dù không đến mức say nhưng trong lồng ngực cũng đã nóng bừng lên. Phục Linh đã nói như vậy nàng liền đặt đũa xuống rồi nói, "Đặt tên... Mấy người bọn em cũng muốn tên giống như Phục Linh và Bạch Anh à?"
Mầy người Hoàn Nhi vội vàng gật đầu, Tần Hoan lại nói tiếp, "Tên Phục Linh là một loại dược liệu, Bạch Anh là một loại hoa thế nhưng cũng có thể dùng làm thuốc. Chi bằng bọn em cũng lấy tên theo tên thuốc đi?"
Hoàn Nhi cảm thấy Tần Hoan nói cái gì thì chính là cái đó nên lập tức gật đầu.
Tần Hoan suy nghĩ giây lát, "Hoàn Nhi sinh ra vào mùa hè, đặt tên là Bán Hạ đi."
Nghe đến đây đáy mắt Hoàn Nhi sáng lên, nàng khẽ ríu rít mấy câu, trên mặt lại tràn đầy vui mừng. Tần Hoan lại nhìn sang Ngọc Nhi, "Ngọc Nhi... Tên của em có một vị thuốc rất hợp, gọi là Ngọc Trúc thì thế nào?"
Ngọc Nhi lập tức gật đầu, sau đó Tần Hoan nhìn sang Thúy Nhi, "Thúy Nhi... Có một loại thuốc có ý nghĩa gần tương tự với tên của em, gọi là Thanh Đại được không?"
So với Thúy Nhi thì hai chữ 'Thanh Đại' này có vẻ văn hoa hơn rất nhiều. Thúy Nhi nở nụ cười, đương nhiên là cực kỳ vui mừng. Tần Hoan nhìn sang phía Châu Nhi, "Châu Nhi, em sinh ra vào mùa đông, vậy thì gọi là Nhẫn Đông nhé?" (Nhẫn đông là cây kim ngân, có tác dụng thanh nhiệt và kháng viêm).
Châu Nhi cũng thì thào đọc tên mới của mình lại một lần sau đó cũng vui mừng gật đầu.
Bốn người đều được đặt tên mới, tất cả cùng nâng ly lên muốn tạ ơn Tần Hoan. Tần Hoan vì thế lại uống thêm một ly.
Vì thế nên mấy người Bán Hạ được đổi tên nên đã linh hoạt hẳn lên, hỏi mấy vị thuốc đó tác dụng thế nào, sau đó bọn họ lại kể mấy chuyện thú vị trong kinh thành. Mọi người nói qua nói lại sau đó lại nói đến mấy chuyện của vương công quý tộc.
Mặc dù mấy người Bán Hạ còn chưa hầu hạ ở chỗ khác, sau khi bọn họ được môi giới mua về, bởi vì dung mạo không tệ cho nên phải trải qua huấn luyện một hồi rồi mới đưa đến cho ma ma của Hầu phủ quan sát. Bởi vậy các nàng ngay ở chỗ môi giới đã biết bản thân mình phải đi đến nhà quý tộc, cũng vì ở đó đông người, thường xuyên qua lại nên mấy tiểu cô nương liền túm tụm bàn tán về chuyện của các nhà quý tộc trong kinh thành.
Lúc nhắc đến Duệ Thân Vương phủ, đáy mắt Thanh Đại liền sáng lên, nàng nói nàng biết.
Phục Linh vội hỏi, "Ngươi biết chuyện của Duệ Thân Vương phủ à?"
Thanh Đại liền gật đầu, "Nô tỳ nghe ma ma môi giới nói, nói năm đó Duệ Thân Vương chính là Hoàng tử mà tiên đế yêu thích nhất, nhưng do không phải đích tử cũng không phải trưởng tử cho nên mới không thể lập thành Thái tử được. Bà ấy còn nói năm đó Duệ Thân Vương cưới được Vương phi cực xinh đẹp, là Đại tiểu thư của Lục thị ở Lam Châu. Lúc đó căn bản Lục thị không muốn để Lục tiểu thư gả cho Thân vương, thế nhưng vị tiểu thư này đã thật sự chặt đứt quan hệ với gia tộc để gả vào Duệ Thân Vương phủ. Nhưng gả và Duệ Thân Vương phủ chưa được ba năm thì vị Lục tiểu thư này liền qua đời... À, đúng rồi, lúc bà mất thì mới sinh ra Thế tử chưa được 2 năm."
Nói đến đây đột nhiên sắc mặt Thanh Đại khẽ biến, "Nô tỳ còn nghe một lời đồn khác nữa, chẳng qua nô tỳ không dám nói..."
Lúc bốn chữ 'Duệ Thân Vương phủ' nói ra thì tâm tư Tần Hoan liền bị thu hút, khi Thanh Đại nói chuyện thì thậm chí nàng còn không động đũa. Nàng biết Yến Trì, biết Duệ Thân Vương, thế nhưng rất ít khi nghe đến chuyện của Duệ Thân Vương phi, nếu như không phải Thanh Đại nhắc đến thì nàng cũng không biết Duệ Thân Vương phi xuất thân từ Lục thị Lam Châu.
Lam Châu nằm ở khu vực phía Đông Nam, cách kinh thành cực xa xôi. Còn Lục thị này chính là thị tộc hàng đầu của tiền triều, trước triều Đại Chu thì chính là triều Đại Tề, lúc đó Lục thị này đã từng có tận 3 vị Thừa tướng và 5 vị Hoàng hậu, thậm chí còn có 4 vị Hoàng đế chảy dòng máu của Lục thị trong người. Bởi vậy, có thể nói Lục thị ở Lam Châu mới chân chính là gia tộc trâm anh thế phiệt qua nhiều thế hệ.
Sau này đến những năm cuối triều Đại Tề, Tề đế ngu ngốc tin tưởng vào gian thần, lúc đó cả tộc Lục thị đều nhận ra vận số của Đại Tề sắp kết thúc nên mới dứt khoát từ chối toàn bộ chức vụ trong triều, dẫn theo tộc nhân tránh xa đến tận Lam Châu. Quả nhiên khi cả tộc Lục thị vừa rời khỏi kinh thành không đến 5 năm thì triều Đại Tề đã bị Đại Chu thay thế.
Bởi vì cả tộc Lục thị rút lui đúng lúc cho nên không chỉ không bị liệt vào danh sách thần tử cũ phải diệt tộc, mà lúc Thái tổ triều Đại Chu khai quốc thì lại đích thân đến mời Lục thị ra làm quan, tiếp tục giữ chức Thừa tướng. Thế nhưng lúc đó tộc trưởng Lục thị lấy lý do cả tộc sẽ vĩnh viễn không bao giờ ra làm quan nữa để cự tuyệt lời mời của Thái tổ. Sau này trải qua hơn 100 năm, cả tộc Lục thị đã an cư ở Lam Châu, mở trường học mở thư viện, bọn họ coi dạy học trở thành nhiệm vụ của mình, lại hoàn toàn không hề đảm nhận bất cứ chức quan gì trong triều nên dần dần người đến cầu học rất nhiều. Từ đó Lục thị có danh vọng cực cao trong đám học sinh nghèo khó, trở thành một đại tộc lánh đời.
Cũng chính vì vậy nên có thể hiểu được vì sao người trong tộc của Duệ Thân Vương phi không muốn bà gả vào Duệ Thân Vương phủ.
Nhưng điều mà Thanh Đại không dám nói là cái gì?
Phục Linh bất đắc dĩ, "Ở đây đều là người của chúng ta, còn có cái gì không dám nói chứ? Đương nhiên bọn ra cũng sẽ không truyền ra ngoài."
Phục Linh biết Tần Hoan quen biết với Yến Trì nhưng dù sao bọn họ cũng không hiểu gì nhiều về Duệ Thân Vương phủ, nhân cơ hội này đương nhiên phải hỏi thăm thật nhiều mới tốt. Nàng vừa nói vậy xong thì Thanh Đại nghĩ nghĩ một lúc sau đó mới nghiêng người đến rồi khẽ nói, "Lão ma ma kia nói... Năm đó lúc Vương phi đến... có lời đồn nói là... nói là Vương phi do chính Duệ Thân Vương hại chết."
Nàng vừa dứt lời thì đôi đũa trong tay Phục Linh cũng rơi xoạch một cái xuống váy áo.
"Cái... cái gì?" Phục Linh thần tốc nhìn sang Tần Hoan, "Sao có thể chứ?"
Thanh Đại cực kỳ căng thẳng, "Không phải nô tỳ nói, là vị lão ma ma kia nói. Nếu tỷ tỷ không tin thì cứ hỏi Hoàn Nhi... hỏi Bán Hạ, Bán Hạ cũng biết..."
Bán Hạ ngồi bên cạnh gật đầu, "Lão ma ma kia trước đây làm việc trong Quốc công phủ, sau này ra ngoài rồi liền đến để dạy dỗ mấy nô tỳ bọn ta, cho nên bà ấy cũng biết rất nhiều chuyện."
Phục Linh khẽ ho một tiếng, thấy vẻ mặt Tần Hoan hơi nặng nề thì nàng biết Tần Hoan không thích mấy lời đồn này, "Duệ Thân Vương Thế tử có quen biết với tiểu thư chúng ta. Từ giờ những câu thế này các ngươi cứ tiêu hóa hết vào bụng cho ta, không được phép nói ra ngoài nữa!"
Nghe đến đây vẻ mặt Bán Hạ và Thanh Đại cũng biến sắc, "Vâng vâng vâng, bọn nô tỳ sau này không dám nói bậy nữa."
Phục Linh có chút không được tự nhiên, "Ta còn tưởng rằng là chuyện vui vẻ gì... Hóa ra...Haizz, lỗi tại ta lỗi tại ta. Đương nhiên mấy lời đồn này đều là bịa đặt! Ăn cơm ăn cơm, chúng ta tiếp tục đổi sang nhà khác rồi nói."
Nói xong nàng lại rót thêm một ly nữa cho Tần Hoan, "Tiểu thư, coi như người chưa từng nghe thấy đi."
Tần Hoan mím môi, nàng nâng ly lên, nhưng nàng sao có thể coi như chưa từng nghe qua được chứ?
Lời này của Thanh Đại chính là do vị lão ma ma kia nói, việc này cũng chỉ có những người lớn tuổi thì mới biết được. Tần Hoan không biết lời đồn này là thật hay giả, nhưng ít nhất nàng khẳng được được một sự thật, đó là từ nhỏ Yến Trì đã không có mẫu thân.
Nghĩ đến đây trong lòng Tần Hoan hơi nặng nề, mặc dù mới tách khỏi Yến Trì không bao lâu nhưng nàng đã nhớ nhung hắn rồi.
Bất luận lời đồn này của Thanh Đại là thật hay giả, nhưng nếu chuyện đã có thể truyền ra như vậy thì chắc hẳn có nội tình, cộng thêm vết thương của Yến Trì khiến cho nàng dường như đã nhìn thấy được phần nổi của tảng băng âm mưu tính toán trong chốn phồn hoa đô hội này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]