🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 203: Tứ thiếu gia (1)

"Con cứu được Thái hậu rồi?"

Tần Thuật không thể tin hỏi một câu, Tần Hoan nghe thấy vậy liền gật đầu.

Tần Diễm cười nói, "Đừng nói phụ thân không tin, mà vừa rồi con đón Cửu muội muội vào trong cũng không tin được."

Dứt lời Tần Diễm lại nói, "Phụ thân, cứ vào phòng trước đã."

Lúc này Tần Thuật mới phản ứng kịp, vội vàng xoay người tránh ra, "Mau mau mau, vào trong phòng rồi nói sau!"

Tần Hoan liền đi theo sau Tần Thuật vào trong phòng, cả Hồ thị và Tần Triều Vũ đều sáng mắt nhìn vào Tần Hoan. Hồ thị vội vàng nói, "Hoan Nhi, chuyện là thế nào, con mau nói đi?"

Tần Hoan cười cười, "Lúc con đến Thọ Khang cung thì Thái hậu nương nương thật sự có chút không ổn, có điều con đã cứu được rồi. Con đã viết một đơn thuốc để lại trong cung, chỉ cần đút thuốc đúng hạn thì Thái hậu nương nương nhất định sẽ không còn gì đáng ngại."

Vẻ mặt Tần Hoan rất chắc chắn khiến cho Hồ thị và Tần Thuật đều thở dài nhẹ nhõm. Tần Triều Vũ cũng thở hắt ra, "Chúng ta lo lắng gần chết, sợ muội gây ra náo loạn gì. Không ngờ vậy mà muội lại thật sự cứu được Thái hậu nương nương về rồi."

Tần Hoan đương nhiên hiểu được lo lắng của mấy người Tần Thuật, chuyện liên quan đến sinh tử của Thái hậu liên quan rộng lớn, nếu như xảy ra chuyện thì đương nhiên cả Hầu phủ cũng rơi và tình thế nguy hiểm. Tần Hoan liền nói, "Khiến cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu lo lắng rồi, căn bản con cũng không muốn nhúng tay vào việc này, chẳng qua lúc đó bị Phùng tiểu thư đẩy ra ngoài, lại nghĩ đến bệnh tình của Thái hậu nương nương đúng thật là đang nguy kịch cho nên con đành phải đi cứu người thôi."

Tần Thuật cười ôn hòa, "Sao phải nói những câu này, lúc đó cũng không phải do con chủ trương, huống hồ ngay cả chúng ta cũng không biết con có thể cứu được người hay không. Trong lòng con hẳn đã có tính toán rồi, hiện tại chúng ta liền hiểu được hóa ra Hoan nha đầu con lại lợi hại đến như vậy."

Mặc dù lúc đó Phùng Trầm Bích đẩy Tần Hoan ra thế nhưng nếu nàng nói thẳng là bản thân mình không cứu được thì Hoàng thượng hẳn sẽ không để cho một tiểu cô nương đi. Nhưng lúc đó nàng biết rõ Thái y đã hết cách, mà vị Thái y quen thuộc kia lại mãi vẫn chưa vào cung, nghĩ đến Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa tuổi tác tương tự nhau cho nên Tần Hoan mới nảy sinh lòng trắc ẩn, vì thế liền mạo hiểm một lần.

"Hôm nay ban đầu thì con cũng không hề chắc chắn hoàn toàn, nếu như thật sự không thành công thì nhất định sẽ liên lụy đến Đại bá phụ và Đại bá mẫu."

Ban đầu đúng thật là Hồ thị có chút oán hận trong lòng, thế nhưng đến hiện tại đương nhiên bà phải che đậy lại, "Sao lại nói thế? Ba tỷ muội bọn con đến kinh thành này rồi thì đương nhiên cũng sẽ giống với Vũ Nhi. Lúc trước không biết con có cứu được Thái hậu hay không thì bọn ta lo lắng, bây giờ con cứu được rồi thì chúng ta sẽ cùng sướng khổ với con. Chúng ta là người một nhà, làm gì cũng đều là vì nhau cả."

Tần Hoan cười cười rồi không nhắc đến chuyện này nữa, nàng nhìn xung quanh một chút nhưng lại không thấy Tần Tương và Tần Sương đâu, "Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ có ở đây không?"

Tối nay mấy người Tần Hoan vào cung dự tiệc, ngay từ đầu đã nói chờ nàng về rồi sẽ cùng Tần Tương và Tần Sương ăn bữa cơm đoàn viên. Tần Thuật thấy thế liền nói, "Lúc bọn ta về thì cơm đoàn viên đã chuẩn bị xong, bọn ta lo lắng con không còn tâm tư ăn cơm nên đã ăn trước với Tương Nhi và Sương Nhi rồi. Hai đứa nó không biết chuyện tối nay, ta cũng không muốn bọn chúng lo lắng nên mới bảo 2 đứa đi về trước rồi."

Tần Hoan nghe xong liền hiểu, nàng không hỏi thêm gì nữa. Hồ thị lại hỏi, "Con có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Con không đói, Đại bá mẫu không cần phải lo lắng."

Tần Thuật lại hỏi, "Hoan Nhi, con cứu được người rồi Hoàng thượng có nói gì không?"

"Hoàng thượng nói tối nay gió tuyết quá mạnh nên ngày mai mới cho người đến ban thưởng cho con, còn nói xem tình hình ngày mai, có thể vẫn còn triệu con vào cung nữa." Tần Hoan kể lại chi tiết, vẻ mặt cũng có chút vui vẻ đắc ý.

Tần Thuật thấy như vậy không khỏi gật đầu sau đó mới yên tâm trở lại. Cứu được tính mạng Thái hậu đúng là một chuyện lớn, nhất định sẽ có ban thưởng, Tần Hoan lại không phải ngự y trong cung nên đây hoàn toàn là công lao thuộc về một mình nàng.

"Được, Đại bá phụ hiểu rồi, chuyện này không chỉ không phạm lỗi mà còn đối với con và đối với Hầu phủ đều có lợi. Hoan nha đầu, con đúng là phúc tinh của Hầu phủ chúng ta, con đến kinh thành còn chưa được nửa tháng mà đã giúp được rất nhiều chuyện rồi."

Tần Thuật biết ý của Tần Thuật là gì, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không tính là hỗ trợ, con không kéo thêm phiền phức cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu là tốt lắm rồi."

Thấy thế Hồ thị lại cực kỳ thân thiết mà kéo tay Tần Hoan, "Đừng nói vậy, chúng ta đều là người một nhà, làm gì có chuyện thêm phiền toái chứ."

Tần Hoan khẽ cười, "Cảm ơn Đại bá mẫu."

Tần Thuật lại hỏi tiếp, "Là Hoàng thượng phái người đưa con về à? Bọn ta vốn phải đợi con thế nhưng Hoàng hậu nương nương lại nói con có người chăm sóc rồi cho nên không cần bọn ta phải đợi."

"Không phải, là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ, vừa đúng lúc hắn cũng xuất cung cho nên Hoàng thượng mới bảo hắn đưa con về."

Tần Thuật nghe thấy thế càng cười rộ lên, "Lúc các con về kinh thì Thế tử Điện hạ cũng đi chung một đoạn đường, hôm nay lại như vậy thì đúng là vô cùng tốt." Nói xong ông lại thấy sắc trời không còn sớm nữa liền căn dặn, "Tối nay nhất định con đã mệt mỏi rồi, không cần phải đón Giao thừa nữa, mau mau quay về ngủ đi. Sáng sớm mai cả nhà chúng ta lại phải ăn một bữa cơm đoàn viên trọn vẹn nữa."

Đương nhiên Tần Hoan đồng ý, Tần Thuật lại dặn Tần Diễm tự mình đưa Tần Hoan về viện của mình.

Đợi đến khi Tần Hoan và Tần Diễm vừa ra khỏi cửa thì Hồ thị liền vỗ tay một cái thật kêu, "Tốt quá rồi! Hoan Nhi thật sự là bản lĩnh. Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, lần này Hoan Nhi cứu được Thái hậu, nhất định Hoàng thượng sẽ có thêm ấn tượng tốt với chúng ta."

Tần Thuật khẽ gật đầu, "Phải, hiện tại Hoan Nhi thật sự là không hề thua kém ai!"

Nói xong Tần Thuật lại nhìn sang Tần Triều Vũ, "Vũ Nhi, không còn sớm nữa, con cũng quay về nghỉ ngơi đi."

Mặc dù Tần Triều Vũ đã không còn thấp thỏm nữa thế nhưng trong lòng vẫn có chút phức tạp, nghe thấy Tần Thuật nói như vậy nàng liền cáo lui rồi xoay người đi ra cửa. Tần Triều Vũ vừa đi thì Tần Thuật lại ôm lấy eo Hồ thị, tâm tình cực kỳ tốt, "Phu nhân, hôm nay đón năm mới, chúng ta cũng đi ngủ sớm thôi."

Trên mặt Hồ thị đỏ ửng, đương nhiên đi theo Tần Thuật về viện của mình.

Ra khỏi Nhân Thọ đường thì Tần Triều Vũ bước đi cực kỳ chậm, vừa đi vừa nghĩ đến Tần Hoan ngày hôm nay. Mặc Ý ở bên cạnh che dù, thấy nàng như vậy liền hỏi, "Tiểu thư làm sao thế? Cửu tiểu thư đã cứu được Thái hậu nương nương, người nên vui vẻ mới đúng chứ?"

Tần Triều Vũ nheo mắt, "Chuyện này đương nhiên phải vui vẻ, thế nhưng nếu tương lai nàng ta cản trở ta thì sao?"

Mặc Ý thẫn thờ giây lát sau đó liền lập tức hiểu được, nhưng nàng lại chẳng biết phải đáp lại thế nào.

"Tiểu thư, lão gia và phu nhân nghĩ thế nào?"

Mấy người Mặc Ý đã cùng nhau lớn lên với Tần Triều Vũ từ nhỏ, mặc dù là hầu nô nhưng cũng được giáo dục còn mạnh hơn so với tiểu thư nhà bình thường. Tần Triều Vũ nghĩ cái gì các nàng cũng hiểu, đương nhiên sẽ cùng với Tần Triều Vũ suy tính.

Tần Triều Vũ nghe vậy liền thở dài, "Nói ngắn lại thì phụ thân và mẫu thân đều là vì Tần thị, còn nếu... nếu có một ngày không còn cách nào khác thì bọn họ sẽ lại thế nào..."

Mặc Ý vội nói, "Đêm nay là Giao thừa, tiểu thư cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Cho dù Cửu tiểu thư đúng là quá nổi bật thế nhưng mấy năm gần đầy Hoàng hậu nương nương cực kỳ yêu thích tiểu thư, ngay cả Thế tử Điện hạ cũng thế."

Tần Triều Vũ chau mày, "Thế tử Điện hạ..."

Giọng nói Tần Triều Vũ giống như hư hư thực thực, một lát sau nàng mới hít một hơi thật sâu, "Bỏ đi bỏ đi, đêm nay tạm thời không nghĩ đến mấy thứ vô dụng này nữa, chính nàng ta đã đồng ý với ta rồi, nếu như đến một ngày nàng ta lật lọng thì ta sẽ để nàng ta biết được lợi hại."

...

Bên này, Tần Hoan vừa bước vào viện thì Phục Linh và Bạch Anh đã chạy vội ra.

"Tiểu thư, cuối cùng người đã trở về rồi!"

"Tiểu thư, sao lại muội như vậy mới trở về..."

Hai người vừa nhìn thấy Tần Hoan liền quan sát từ trên xuống dưới rồi lại từ trái sang phải, thấy nàng không có gì đáng ngại sau đó mới để ý đến Tần Diễm. Hai người cúi người thi lễ với Tần Diễm rồi lập tức kéo Tần Hoan vào trong phòng nghỉ ngơi.

Tần Diễm che dù đứng ở cửa viện, mắt thấy 2 người Phục Linh lo lắng cuống quýt kéo Tần Hoan vào trong phòng, sau đó hắn mơ hồ ngửi được một mùi cực kỳ tươi mới bốc từ trong phòng ra.

Còn chưa đến đêm Giao thừa thì nhà bếp trong phủ cũng đã ban cho hạ nhân rất nhiều đồ ăn, huống hồ người trong viện của Tần Hoan muốn cái gì thì đương nhiên sẽ nhận được cái đó. Tần Diễm biết mấy người Phục Linh đang đón Tết cùng với Tần Hoan, nghe thấy mùi thơm này hắn lại thấy hơi đói bụng, thế nhưng chủ nhân nơi này không hề có ý muốn mời hắn vào thì đương nhiên hắn chỉ đành cười khổ mà bỏ đi.

"Tiểu thư, bọn nô tỳ đợi người quá lâu rồi, mấy người Đại lão gia và phu nhân từ sớm đã quay về vậy mà không thấy tiểu thư đâu. Nô tỳ đến hỏi Vũ ma ma thì nghe nói tiểu thư có chút việc nên ở lại trong cung, thế nhưng cũng không nói đến là có việc gì. Nô tỳ sắp lo lắng đến chết rồi, tiểu thư, có phải người đói đến mức không chịu nổi rồi không?"

Vừa vào phòng thì Phục Linh đã nói liến thoắng không ngừng, vừa cởi áo choàng của Tần Hoan ra vừa nhét một ly trà nóng vào trong tay Tần Hoan. Còn bên này mấy tiểu nha đầu cũng ở trong phòng nhao nhao hành lễ với Tần Hoan.

Lúc này Tần Hoan mới lên tiếng, "Ta ở lại trong cung xem bệnh cho Thái hậu nương nương, không có chuyện gì đâu." Nói xong Tần Hoan lại khẽ khịt khịt mũi, "Vốn là không đói, có điều ngửi được mùi vị tươi mới như vậy thì thật sự đói bụng rồi."

Đáy mắt Phục Linh sáng lên, "Xem bệnh cho Thái hậu nương nương? Tiểu thư, mau vào phòng sưởi đi, vừa ăn vừa nói."

Tần Hoan gật đầu, Phục Linh liền kéo Tần Hoan vào trong phòng sưởi. Giường nhỏ đã được thu dọn xong, chính giữa giường là bàn vuông đặt một chậu than bằng đồng đỏ, trên bếp lại đặt một nồi nước canh màu trắng sữa thơm ngon đang sôi sùng sục, xung quanh nồi đặt hơn mười đĩa đồ ăn, bên cạnh còn đang hâm nóng một bình rượu. Tối nay Tần Hoan cứu được Thái hậu, sau đó lại gặp Yến Trì, mặc dù nàng mệt mỏi thế nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng, hiện tại trở về từ trong đêm lạnh, vừa vào phòng đã gặp được nồi nước canh nóng hổi thơm lừng vị đồ ăn này khiến cho nàng thật sự rất muốn động đũa!

"Ồ, đây đều là mọi người chuẩn bị ư?"

Tần Hoan vui mừng khôn siết, cách ăn trong nồi đồng đốt than này chỉ phổ biến ở những gia đình quý tộc, nhà bình dân lại cực hiếm thấy. Trước đây chỉ đến khi phụ thân thăng chức đến Đại Lý Tự khanh rồi thì trong nhà Tần Hoan mới biết đến cách ăn này.

Phục Linh cười rộ lên, "Phải đó, là nô tỳ dẫn theo mọi người chuẩn bị, nghĩ đến tiểu thư nói đêm nay muốn chúng ta cùng nhau đón năm mới, nô tỳ lại phân vân không biết phải chuẩn bị cái gì mới tốt. Sau đó tuyết rơi càng lúc càng dày, nô tỳ nghĩ nghĩ mấy người trong viện chúng ta cũng không quá nhiều, ngồi quây quần một chỗ ăn lẩu thế này thì không còn gì tốt hơn nữa rồi."

Nói xong nàng liền đi đến cạnh giường, Phục Linh hầu hạ Tần Hoan cởi giầy ra ngồi lên giường nhỏ còn Phục Linh ngồi ở ngay chính giữa cửa sổ. Còn bên này Bạch Anh và Phục Linh cũng cởi giày ngồi lên giường, sau đó đến 2 tiểu nha đầu mỗi người ngồi ở một bên rồi tới 2 tiểu nha đầu khác bê ghế đến ngồi ở cạnh giường. Như vậy 7 người cùng nhau vây kín quanh cái bàn vuông này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.