Tần Hoan không trang điểm thế nhưng Tần Triều Vũ lại có, rõ ràng trời cực kỳ lạnh thế nhưng hôm nay nàng vẫn vẽ một đóa hoa đào. Nàng trang điểm rạng rỡ cộng thêm dung mạo quyến rũ khiến cho Tần Sương và Phục Linh cảm thấy Tần Triều Vũ giống như một đóa hoa rực rỡ chói sáng...
Tần Hoan vừa đến thì mấy người Tần Triều Vũ liền quan sát Tần Hoan một cái từ trên xuống dưới. Tần Triều Vũ nhìn Tần Hoan thì trong mắt có chút vừa lòng, mặc dù Tần Hoan có dung mạo hơn người thế nhưng hôm nay nàng vẫn không mặc trang phục quá lộng lẫy, ngoại trừ váy áo Hồ thị đã tuyển chọn thì cũng chỉ cài nhiều hơn một cây trâm ngọc mà thôi. Chưa kể váy áo Hồ thị chọn ra đã bị bộ áo choàng lông cáo trắng của nàng che bớt đi vẻ rực rỡ khiến cho Tần Triều Vũ vừa thấy hài lòng mà vừa tập trung chú ý vào Tần Hoan.
Dung mạo là thứ nhất, y thuật cùng tài nghiệm thi của nàng giúp đỡ cho Hầu phủ là thứ 2. Hiện tại nàng lại biết nặng nhẹ, không có ý định tranh đoạt khiến cho Tần Triều Vũ hết mực kinh ngạc. Tần Triều Vũ cũng là nữ tử, không những thế lại là nữ tử tâm cao khí ngạo, nhất thời không tìm ra được điểm nào không tốt trên người Tần Hoan. Mặc dù Tần Hoan không trang điểm lại mặc áo choàng trắng thế nhưng vẫn khiến cho Tần Triều Vũ theo bản năng nắm chặt lấy váy áo của mình. Đối với chuyện trang điểm hôm nay, nàng đã dùng tận 8 phần công sức, còn Tần Hoan nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra 4 phần mà thôi, nhưng mặc dù vậy thì nàng vẫn không có chút tự tin chiến thắng nào. Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tần Hoan mà không thể tìm ra được điểm không tốt nào, hôm nay Tần Hoan khiến cho nàng còn kinh diễm hơn nữa. Tần Triều Vũ âm thầm siết chặt lấy tay áo, nhưng gương mặt vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
"Hoan nha đầu đến rồi, vậy chúng ta lên đường thôi."
Tần Thuật không có nhiều tâm tư như Hồ thị và Tần Triều Vũ, ông chỉ cần thấy dáng vẻ Tần Hoan hôm nay không có sai sót gì là được.
Ông ra lệnh một câu thì mấy người liền đi ra ngoài cửa phủ, Hồ thị một tay nắm lấy Tần Triều Vũ còn một tay nắm Tần Hoan. Bên ngoài có 2 ngựa 2 xe cùng với 5-6 người đi theo bảo vệ đã đứng chờ sẵn.
"Hoan nha đầu ngồi một xe, Đại bá mẫu con và Vũ Nhi ngồi một xe, còn ta và Tam ca con thì cưỡi ngựa." Tần Thuật ôn hòa căn dặn Tần Hoan, Tần Hoan đáp lời rồi tự mình đi đến một chiếc xe ngựa.
Hồ thị cười rạng rỡ ké Tần Triều Vũ lên xe ngựa đằng trước, vừa lên xe thì ý cười trên mặt Tần Triều Vũ cũng phai nhạt đi không ít.
"Mẫu thân, người cảm thấy thế nào?" Nàng chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy thôi nhưng Hồ thị đã hiểu được ý nàng.
Hồ thị cười thật tươi, "Yên tâm, con đi đến đâu thì cũng thu hút ánh nhìn nhất."
Vừa nghe câu này thì Tần Triều Vũ liền nhăn mày, nàng nhắm mắt hít sâu một hơi sau đó mới đè ép phiền não trong lòng xuống. "Thôi, dù sao hôm nay nàng ta cũng chỉ có thể đi theo đằng sau chúng ta. Hôm nay là đại yến chứ không phải tiểu yến, nàng ta mặc mộc mạc như vậy thì liếc mắt nhìn qua cũng không thể chú ý đến nàng được..."
Hồ thị vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, con đừng phiền muộn, hôm nay chúng ta không thể để xảy ra sự cố gì."
Tần Triều Vũ ngẩng lên, "Con biết, mẫu thân yên tâm, lúc cần thiết con vẫn sẽ chăm sóc nàng ta."
Xe ngựa từ từ chuyển động, Tần Hoan ngồi một mình ở đằng sau, không hề biết trong xe ngựa phía trước Tần Triều Vũ và Hồ thị đang phiền muộn vì dung mạo của nàng. Trước giờ nàng chỉ vào cung vài lần nên cũng không có lòng muốn tranh đoạt sắc đẹp, hơn nữa thấy mọi người trong cung mặc y phục sặc sỡ khiến nàng hoa cả mắt chứ không biết mỗi lần đại yến tiểu yến như vậy có không ít người dốc hết tâm sức để trang điểm ăn mặc ra được như vậy.
Xe ngựa đi thẳng theo con đường lớn ngoài cửa Hầu phủ, ra khỏi phường Hưng Lạc tiến lên trên đường chính. Bởi vì phường Hưng Lạc cũng nằm sát Hoàng thành cho nên chẳng bao lâu Tần Hoan đã nhìn thấy cửa cung cao ngất qua cửa sổ xe. Dần dần, tốc độ xe ngựa chậm lại, không chỉ có như vậy, Tần Hoan vén rèm lên nhìn thì thấy trước sau đều có xe ngựa trang hoàng lộng lẫy, rèm xe đều dùng châu báu chạy chầm chậm lại, có thế mới thấy cung yến năm nay quá sôi nổi.
Thấy Tần Hoan vén rèm lên, Tần Diễm liền đánh ngựa đến sát gần bên cạnh rồi khẽ nói, "Đừng căng thẳng, tất cả mọi người đều chọn thời gian này để vào cung cho nên trên đường mới đông đúc như vậy, thành ra sẽ đi hơi chậm. Lát nữa muội cứ đi theo mẫu thân là được."
Tần Hoan gật đầu, "Tam ca yên tâm..."
Tần Diễm cười, đương nhiên hắn biết Tần Hoan sẽ ứng phó được cho nên lại đánh ngựa đi đến phía trước.
Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa chạy đến bên cạnh xe của Tần Hoan, xe ngựa trên đường này thấy thế thì cũng từng chiếc nối tiếp từng chiếc lễ độ nhường đường. Chiếc xe ngựa từ phía sau chạy đến này tốc độ cực nhanh, chen lấn với xe của Tần Hoan, lúc 2 xe tiến đến gần nhau thì nghe 'Bụp' một tiếng nhỏ, xe của Tần Hoan rung lên bần bật, nháy mắt tiếp theo con ngựa kéo xe của nàng bởi vì bị giật mình cho nên liền hí vang rồi lao vọt về phía trước. Xa phu thấy thế sợ đến mức vội vàng ghìm cương lại, còn đám xe ngựa ở phía sau Tần Hoan đều đã rất hỗn loạn.
"Cửu muội muội, muội có sao không?"
Tần Diễm cưỡi ngựa lao đến bên cạnh xe ngựa của Tần Hoan rồi vội vàng hỏi. Tần Hoan vén màn lên rồi lắc lắc đầu.
Mặc dù có chút giật mình thế nhưng cũng không đáng ngại lắm.
Tần Diễm khẽ thở phào, Tần Hoan lại thắc mắc, "Tam ca, là xe ngựa nhà nào mà bừa bãi như vậy?"
Tần Diễm híp mắt lại, "Có vẻ như là xe của Trung Quốc công phủ."
Trung Quốc công phủ, Phùng thị... Tần Hoan chau mày, trong lòng liền có chút căm ghét. Phùng Chương là Thế tử của Trung Quốc công, lần đầu tiên gặp gỡ đã thấy hắn khoa trương hống hách, lần thứ 2 gặp là hại chết người, hiện giờ lại...
Vẻ mặt Tần Hoan lạnh lùng, con ngựa bị giật mình rất nhanh cũng đã được lão xa phu lão luyện trấn an lại. Xe ngựa bắt đầu đi lại bình thường, chút va chạm nhỏ này cũng không đáng ngại lắm, cứ thế từ từ đi về phía trước khoảng 2 khắc nữa là đã đến trước cửa Chính Hoa.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Hoan đến cửa Chính Hoa, thế nhưng hiện tại tâm tình của nàng lại không giống những lần trước.
Xe ngựa còn chưa dừng lại hẳn thì trong lòng Tần Hoan đã có từng đợt sóng lớn nối tiếp nhau trào dâng.
Đêm hôm đó, lúc phụ thân nàng định dẫn cả nhà nàng rời đi, lúc ra khỏi Thẩm phủ thì chưa có việc gì, thế nhưng lúc bọn họ sắp bước lên con đường lớn trong thành thì không biết ở đâu lại xuất hiện binh lính của Cửu thành Tuần phòng doanh. Bọn họ từng người đều mang theo sát khí, lập tức đàn áp cả nhà nàng đến ngay trước cửa Chính Hoa. Rồi ngay tại cánh cửa đầu tiên bước vào Hoàng cung Đại Chu này cả nhà nàng đã bị diệt môn.
Là tội nặng đến mức nào? Thậm chí ngay cả bắt giam lại thẩm vấn cũng không hề mà đã diệt khẩu toàn bộ?
Tần Hoan nghĩ không ra, thậm chí nàng còn không xác định được đám quan binh kia có phải Cửu thành Tuần phòng doanh hay không. Nàng chỉ nhớ rõ người đeo cây đao, người dùng tên bắn lén, nhớ rõ từng ánh mắt tàn nhẫn rực sáng trong ánh đuốc chói lọi... Tần Hoan càng nghĩ lại thì càng cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, bỏng rát đến mức muốn lấy mạng nàng. Bất thình lình, huyệt thái dương của nàng lại cực kỳ đau buốt khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch. Tần Hoan áp chế suy nghĩ trong lòng lại, hít vào mấy hơi khí lạnh sau đó ngẩng mặt lên liền thấy cửa Chính Hoa còn rộng lớn hơn cả so với cổng thành Lâm An.
Đây là cửa chính của Hoàng cung Đế quốc Đại Chu, sau cánh cửa này chính là Hoàng tộc Yến thị chưởng quản Đế quốc Đại Chu 239 năm. Nhìn thành lâu nguy nga bề thế, bên trên là lá cờ mang chữ 'Yến' mạnh mẽ tung bay cùng đội cấm quân nghiêm cẩn vững chắc, đôi mắt Tần Hoan lạnh lẽo đến cực hạn. Bọn họ trơ mắt nhìn người một nhà nàng chết thảm ngay cửa cung này, nói như thế thì vụ án của phụ thân liệu có liên quan đến người canh giữ ở cửa cung này hay không? Tấn vương? Hay là Thái tử? Hay là... Thành vương?
"Cửu muội muội! Nên xuống xe rồi!"
Tiếng nói của Tần Diễm khiến cho Tần Hoan hồi hồn, vẻ mặt nàng lập tức linh hoạt trở lại. Phát hiện ra giờ xe ngựa đã đến bên dưới cửa thành, nàng vội vàng đội mũ trùm đầu lên, vén màn xe rồi bước xuống. Tần Diễm đứng bên cạnh càng xe đón, cố ý vươn tay lên để cho nàng bám vào. Mà ở cách 2 người không xa, Tần Thuật và Hồ thị cùng với Tần Triều Vũ đều đã xuống ổn định. Tần Triều Vũ khác với Tần Hoan, nàng không đội mũ trùm đầu lên, hiện tại giống hệt như một đóa hoa mai đỏ kiêu ngạo trong tuyết lẳng lặng đứng bên cạnh Hồ thị.
Tần Diễm dẫn Tần Hoan đi tới, Tần Thuật cũng dẫn mấy người đi vào trong cửa cung.
"Hầu gia..." Còn chưa đi được mấy bước, một giọng nói khẽ khàng vang lên đằng sau mọi người.
Mấy người Tần Thuật và Tần Diễm rất nhanh đã xoay người lại, chỉ có Tần Hoan là đứng yên bất động. Một lúc sau nàng mới từ từ xoay người lại, vừa ngước lên đã thấy người đến đó chính là Lý Mục Vân, Đại Lý Tự khanh đương nhiệm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]