🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 197: Vào cung dự tiệc (1)

"Cửu muội muội, muội cũng phải vào cung à?"

Tần Sương tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Hoan đang thay váy áo, còn sau lưng nàng chính là Tần Tương lần đầu tiên bước chân vào Tùng Phong viện. Chính bởi vì biết được tối nay Tần Hoan vào cung cùng với mấy người Tần Thuật cho nên Tần Tương cũng không nhịn được mà đi sang đây xem.

Tần Hoan được Phục Linh tự mình sửa sang váy áo, "Phải, sáng nay người trong cung đến đây nói vậy."

Tần Sương trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, "Trời ạ, vậy mà muội cũng có thể tiến cung." Nói xong Tần Sương lại tiến lên 2 bước, "Chẳng phải nói chỉ có Bát muội muội cùng với Tam ca thôi sao?"

Tần Hoan còn chưa kịp nói thì Phục Linh đã cười cười, "Lục tiểu thư, là Thái Trưởng Công chúa Điện hạ phái người đưa thư vào kinh thành, sau đó Thánh thượng biết đến tiểu thư nên muốn gặp một lần."

Tần Sương giật mình, "Thì ra là thế, ta đã nói mà..."

Tần Tương cũng tiến lên mấy bước, y phục của các nàng đều có chất liệu giống nhau, thế nhưng không hiểu sao Tần Tương lại cảm thấy chất vải của y phục trên người Tần Hoan lại tốt hơn so với nàng một chút. Thậm chí váy áo mặc lên người Tần Hoan trông lại có vẻ lộng lẫy hơn.

"Nếu không phải Thái Trưởng Công chúa thì Cửu muội muội sao có thể vào cung chứ? Nói ra thì vận khí con người đúng thật là quá mức thần kỳ, may mắn thì một bước có thể lên trời, cho dù có tầm thường đến đâu thì cũng có thể bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng."

Lời này của Tần Tương tràn ngập sự ghen tỵ. Mặc dù Tần Sương thấy Tần Hoan được vào cung thì trong lòng cũng có chút không thoải mái, thế nhưng câu này của Tần Tương lại hơi quá đáng khiến cho Tần Sương chau mày, "Ngũ tỷ tỷ nói câu này sai rồi, vận khí cũng chỉ là vận khí mà thôi, nếu như ngày đó người gặp được Thái Trưởng Công chúa chính là Ngũ tỷ tỷ, đừng nói là chữa bệnh, chắc chắn Ngũ tỷ tỷ còn chẳng thèm liếc mắt đến Thái Trưởng Công chúa lấy một cái nhỉ?"

Câu này nói ra lập tức khiến cho Tần Tương biến sắc, nhưng Tần Sương vẫn còn chưa nói xong, "Nói ra thì Ngũ tỷ tỷ cũng không phải là chưa từng gặp Thái Trưởng Công chúa, nếu như Ngũ tỷ tỷ thật sự có chỗ nào hơn người thì tại sao Thái Trưởng Công chúa lại không thu nhận Ngũ tỷ tỷ là cháu gái nuôi được chứ?"

Tần Tương chau mày, "Lời này của ngươi có ý gì?"

Tần Sương cười hì hì, "Ta cũng chẳng có ý gì khác, ta chỉ nói cho bản thân ta tự hiểu mà thôi. Nếu như Cửu muội muội mà tầm thường thì chắc chắn ta đây chẳng đáng một đồng, còn Ngũ tỷ tỷ có khi cũng chỉ tương tự cỡ như ta mà thôi."

Vẻ mặt Tần Sương tràn đầy châm biếm, Tần Tương lại trợn tròn mắt tức giận nhìn Tần Sương. Thế nhưng Tần Tương một là không thể chửi người, hai là không thể động thủ, thấy dáng vẻ Tần Sương như vậy thì nàng chỉ biết mỗi tức giận và tức giận mà thôi. Tần Tương nhìn thoáng qua Tần Hoan vẫn im lặng không nhúc nhích sau đó lại nhìn vẻ mặt tác yêu tác quái của Tần Sương, nàng hừ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Tần Sương thấy Tần Tương đi rồi thì bản thân mình cũng hừ một tiếng sau đó quay lại nói với Tần Hoan, "Tỷ ta chính là ghen tỵ với muội, ghen tỵ thì thôi mà đằng này lại còn không tự biết thân biết phận. Chẳng hiểu sao lại không biết xấu hổ mà nói muội như vậy."

Phục Linh và Bạch Anh đều đứng bên cạnh nghe, lúc này mới liếc nhau một cái mà không nói gì cả.

Trước đây Tần Sương đi theo sau Tần Tương chuyên đầu têu bắt nạt Tần Hoan, hiện giờ Tần Sương đã hiểu lý lẽ rồi nhưng Tần Tương vẫn còn giữ dáng vẻ ngày xưa. Nếu Tần Sương khiến cho Tần Tương á khẩu nghẹn lời không nói gì được thì các nàng cũng coi như thở phào một hơi.

Váy áo đã được sửa sang xong, Tần Hoan xoay người nhìn Tần Sương một cái rồi nói, "Tỷ ấy không còn là Đại tiểu thư được sủng ái nhất trong Tần phủ như trước đây nữa rồi cho nên đương nhiên không cam lòng, lại thấy ta có thể được vào cung cho nên càng có thêm bất mãn thôi."

Tần Sương liền nói, "Vậy thì cũng không thể nói ra câu đó được, mà tại sao muội lại không cáu giận?"

Tần Hoan khẽ cười, "Không phải muội không giận, mà là muội biết rõ nói nhiều cũng vô ích, mà nói xong có khi càng kích thích cho tỷ ấy nghĩ sai lệch hơn. Nếu như vậy thì sau nàng chắc chắn sẽ có thêm nhiều khổ cực chờ đón tỷ ấy, ta cũng chẳng muốn dây dưa tính toán với tỷ ấy, mà tỷ ấy cũng sẽ không nghe lời ta nói." Tần Hoan dừng lại một chút rồi giọng nói trở nên nghiêm túc, "Nói mấy câu xong rồi thôi, thế nhưng nếu như tỷ ấy còn không biết tự kiềm chế thì chỉ sợ sau này sẽ có người khác đến dạy cho tỷ ấy một bài học..."

Tần Sương thấy giọng điệu lạnh lùng của Tần Hoan như thế thì theo bản năng cũng thấy trong lòng căng thẳng, "Muội... Ta cũng hiểu được tỷ ấy cứ như vậy mãi là không được, thế nhưng dù sao tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của chúng ta, ta cũng không muốn tỷ ấy lại xảy ra chuyện giống như trước đây."

Tóc của Tần Hoan buông thõng trên đầu vai, Phục Linh kéo nàng đến ngồi xuống trước bàn trang điểm để búi tóc cho nàng.

Tần Hoan ngồi xuống xong mới lên tiếng, "Nếu như Ngũ tỷ tỷ có thể khuyên nhủ đểu cho tỷ ấy sống yên ổn một chút đương nhiên tốt, thế nhưng muội thấy dáng vẻ của tỷ ấy như thế cũng không dễ dàng gì mà hồi tâm chuyển ý. Nếu như tỷ ấy thật sự không nghe lời Ngũ tỷ tỷ nói thì còn ai có thể giúp tỷ ấy được nữa?"

Tần Hoan không hề có ác ý gì với Tần Tương cả, thế nhưng nàng cũng thật sự không ưa thích gì. Lời nói bất kính thì Tần Hoan còn có thể nhịn được, nhưng với tính tình này của Tần Tương thì sau này nàng còn có thể nhịn được nữa hay không thì còn không biết được. Tính cách Tần Tương và Tần Sương trước kia đều giống nhau, nhưng giờ Tần Sương đã thay đổi tốt lên rồi thì có lẽ Tần Tương cũng có thể. Mặc dù Tần Hoan luôn có lòng thương hại kẻ yếu thế nhưng nàng không phải Bồ Tát cứu thế, cũng không có trách nhiệm gì mà đi giáo hóa Tần Tương cả. Ngược lại Tần Sương lớn lên cùng với Tần Tương từ nhỏ, nếu như Tần Tương nghe theo lời khuyên của Tần Sương thì đương nhiên tốt, còn nếu không nghe thì cứ để mặc kệ nàng ta cứng đầu bướng bỉnh thôi.

Tần Sương thở dài, "Hiện tại sao tỷ ấy có thể nghe lời ta nói... Mặc dù kinh thành này vinh hoa phú quý thế nhưng cũng ẩn chứa quá nhiều âm mưu đen tối. Ta hâm mộ muội có thể vào cung, có điều hôm nay muội vào cung phải cẩn thận một chút, nghe nói trong đó rất nhiều quy củ mà người đến dự tiệc đều là những nhà quyền thế khác lợi hại hơn Hầu phủ nữa, còn quý nhân trong cung thì thôi càng không cần phải nói rồi."

Tần Sương nói như vậy khiến cho đáy lòng Tần Hoan thêm ấm áp, "Tỷ yên tâm, muội đi theo Đại bá mẫu chắc chắn sẽ không mắc lỗi."

Tần Sương liền thở dài, "Cũng đúng, muội làm việc đã quen cẩn thận tỉ mỉ rồi, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Phục Linh ở bên cạnh nghe thấy Tần Sương thật sự quan tâm đến Tần Hoan liền lên tiếng, "Đa tạ Lục tiểu thư quan tâm đến tiểu thư."

Tần Sương cười rộ lên, "Tỷ muội trong nhà thì có gì phải cảm ơn." Nói xong nàng nhìn Phục Linh búi tóc cho Tần Hoan, thấy đồ trang sức của Tần Hoan quá ít liền chọn thêm mấy thứ giúp nàng. Phục Linh thấy thế liền vui mừng hẳn lên, lập tức cùng với Tần Sương thay đổi phong cách trang nhã thường ngày của Tần Hoan và đeo thêm vài món trang sức nữa. Đợi đến khi tất cả xong xuôi rồi, Tần Sương đi vài vòng quanh người Tần Hoan sau đó liên tiếp tặc lưỡi!

"Chậc chậc, trước đây muội luôn ăn mặc quá mờ nhạt, hiện tại mới chỉ trang điểm thêm một chút thôi thật đúng là..."

Nói xong Tần Sương lại túm lấy hộp son trên bàn trang điểm lên, "Nghe ta, bôi thêm chút son môi thì thế nào?"

Tần Hoan vội vàng xua tay, "Cái này thì thôi, mặc dù là vào cũng thế nhưng cũng không nên trang điểm quá đậm." Nói xong nàng lại hất hàm ý bảo Phục Linh, "Hiện tại cũng sắp đến giờ rồi, em đi chọn một cái áo choàng đến đây."

Phục Linh vâng lời rồi vội vàng chạy đến cạnh tủ quần áo đứng chọn, chọn tới chọn lui ra được một áo choàng màu nhũ đỏ có thêu bướm trắng. Tần Hoan vừa quay đầu lại nhìn liền nhăn mày, "Lấy cái nào màu sắc mộc mạc chút."

Phục Linh do dự nói, "Tiểu thư, Bát tiểu thư thích màu đỏ, nếu như người quá mộc mạc thì..."

Tần Sương nghe thấy thế cũng gật đầu, "Phải đó, Bát muội muội thích màu đỏ cho nên muội cũng phải mặc cái gì nổi bật chút."

Tần Hoan bật cười, "Muội cũng không phải muốn so sánh sắc đẹp cùng với Bát tỷ tỷ, huống hồ hôm nay có hoàn cảnh như vậy thì ta cũng không nên quá nổi bật." Thấy Phục Linh và Tần Sương có vẻ như vẫn không tán thành thì Tần Hoan lại nói, "Quá phô trương lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt."

Nàng vừa dứt lời thì Phục Linh và Tần Sương liếc nhau, trong mắt có chút thấu hiểu. Tần Hoan thấy Phục Linh đã hiểu rồi liền nói tiếp, "Cứ lấy áo choàng ngày bình thường hay mặc là được rồi."

Phục Linh nghĩ nghĩ, cuối cùng lại lấy cái áo choàng lông cáo trắng mà trước đây Tần Diễm tặng ra, bộ áo choàng lông cáo này chính là hàng thượng phẩm nhất.

Tần Hoan cảm thấy màu tuyết trắng thế này có thể áp chế được những màu rực rỡ trên người nàng hiện tại cho nên liền không cự tuyệt nữa. Nàng vừa khoác áo choàng lên xong thì Tần Diễm cũng đã đến cửa Tùng Phong viện, "Cửu muội muội? Đã chuẩn bị xong chưa?"

Tần Hoan bước tới mấy bước, "Đã xong rồi, hiện tại xuất phát luôn sao?"

Tần Diễm hôm nay cũng mặc toàn thân ngân bào hoa lệ, trên đầu đội mũ ngọc cực đẹp đẽ anh tuấn. Hắn bước đến cửa viện nhìn thấy Tần Hoan đứng bên trong phòng thì đáy mặt đột nhiên sáng rực lên, nụ cười càng tươi hơn, "Phải, hiện tại xuất phát thôi. Hôm nay chúng ta không dẫn theo người hầu, cứ thế đi thôi."

Tần Hoan biết quy củ này nên chỉ gật gật đầu rồi đi theo Tần Diễm ra ngoài.

Bông tuyết trắng vẫn còn chưa ngừng rơi, vừa ra khỏi cửa thì đã thấy gió lạnh thấu xương. Phục Linh và Tần Sương ở bên trong phòng liếc nhìn nhau, dù sao cũng không có việc gì cho nên chỉ đi theo Tần Hoan ra đến chính viện. Vừa đến chính viện liền thấy Tần Thuật mặc toàn thân quan phục màu tím đỏ, mà Hồ thị cũng mặc cung trang cáo mệnh. Tần Triều Vũ đứng bên cạnh Hồ thị, quả nhiên cả người mặc y phục đỏ rực rỡ đúng như suy đoán của mọi người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.