🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 196: Lời mời của Hoàng đế (2)

Tần Hoan vốn là không quá để ý vào chuyện ăn mặc cho nên nghe như vậy thì đương nhiên vui vẻ đồng ý. Hồ thị đang định kéo Tần Hoan ngồi xuống tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên Tần Diễm lại đến phòng bà. Hắn cúi người thi lễ một cái rồi mới nói, "Cửu muội muội, Trịnh Đại nhân đến rồi, muội đi cùng ta tới đó."

Tần Hoan nghe thấy thế thì đáy mắt hơi sáng lên, Tần Triều Vũ lại hơi nghi hoặc, "Ca ca, Trịnh Phủ doãn đến đây à?" Thấy Tần Diễm gật đầu, Tần Triều Vũ lại hỏi tiếp, "Trịnh Phủ doãn đến đây vì sao phải gọi Cửu muội muội qua đó?"

Tần Diễm khoát tay, "Việc này trước mắt muội đừng hỏi vội, Cửu muội muội, mau đi thôi."

Tần Hoan biết Trịnh Bạch Thạch đến chắc chắn là vì vụ án, so với ở đây nói mấy chuyện y phục với Hồ thị thì đương nhiên vụ án quan trọng hơn. Hồ thị thấy thế cũng lên tiếng, "Được rồi được rồi, mau đi đi mau đi đi."

Tần Hoan nhún người rồi mới đi theo Tần Diễm ra khỏi viện của Hồ thị.

Hai người vừa đi thì Tần Triều Vũ nhìn thoáng qua bộ y phục kia rồi chau mày, "Mẫu thân, người có biết đây là chuyện gì không?"

Tần Thuật mặc dù cũng không hề kiêng dè gì Tần Triều Vũ trong những chuyện chính sự, thế nhưng dù sao cũng là án mạng liên quan đến người chết, mà mấy ngày nay Tần Triều Vũ cũng đã chưa hỏi đến việc này cho nên nàng không biết Tần Hoan đến giúp đỡ nghiệm thi. Hồ thị thấy nàng tò mò thì liền kéo tay nàng kể tóm tắt lại, đợi đến lúc nói xong chuyện Tần Hoan nghiệm thi thì sắc mặt Tần Triều Vũ hơi thay đổi, "Nàng ta có thể làm việc này sao?"

Hồ thị gật đầu, "Đúng vậy, đừng nói con không thể tưởng tượng được, mà ngay cả ta và phụ thân con cũng đều không ngời tới."

Tần Triều Vũ suy nghĩ giây lát, nhưng sau đó lại lắc đầu cười lạnh, "Học y thuật cũng không sao, nhưng còn nghiệm thi thì chính là tiện dịch, nàng là tiểu thư của Tần phủ sao có thể học cái này?"

Hồ thị lắc đầu, "Cũng là không còn cách nào khác cho nên mới để cho con bé đi thử một lần. Lần này chắc hẳn là Trịnh Đại nhân thấy con bé giúp được việc cho nên mới lại tìm đến phủ mình. Mặc kệ thế nào, con bé có thể giúp được thì luôn luôn là chuyện tốt, mà việc này bên ngoài lại không có ai biết cả cho nên sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của Hầu phủ chúng ta. Trước mắt Thái tử Điện hạ lo lắng về vụ án này, nên nếu như có thể hỗ trợ thì đương nhiên không thể làm ngơ."

Tần Triều Vũ gật đầu, "Nhưng mà..."

Đương nhiên Tần Triều Vũ cũng hy vọng vụ án này được phá sớm một chút, thế nhưng hiện tại Tần Hoan lại có thể góp sức đến mức này thì khiến cho nàng ngoài ý muốn. Mà không chỉ có ngoài ý muốn, trong lòng nàng thậm chí còn có chút bất an không nói rõ được. Tần Hoan thân là quý nữ của Tần phủ, nhưng lại chỉ là trẻ mồ côi bị thị tộc coi thường, đây vốn không phải là chuyện tốt thế nhưng nàng lại có khả năng trợ giúp được vụ án...

Hồ thị nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tần Triều Vũ, "Làm sao thế Vũ Nhi?"

Tần Triều Vũ phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn thoáng qua y phục chuẩn bị cho Tần Hoan, một lúc lâu sau mới thở dài, "Không có gì, trong phủ có người dùng được cũng là việc tốt." Vừa dứt lời thì đột nhiên Tần Triều Vũ lại nói tiếp, "Chuyện này Thái tử Điện hạ có biết không?"

Hồ thị chau mày, "Cái này thì ta không rõ lắm, phụ thân con đã 2 ngày nay chưa gặp Thái tử rồi. Còn bên Trịnh Đại nhân có nói với Thái tử hay không thì ta cũng không biết nữa. Làm sao thế? Vũ Nhi con cảm thấy chuyện này không nên nói cho Thái tử biết à?"

Tần Triều Vũ nheo mắt, có vẻ như trong mắt có chút do dự, giây lát sau nàng lại khẽ nhếch môi cười, giọng nói lại có thêm sắc sảo, "Chẳng có gì nên hay không nên cả, nói cho Thái tử thì sao chứ." Dứt lời nàng đứng dậy kéo tay Hồ thị, "Mẫu thân, theo con đến Triều Nghi viện đi, xem xem nữ nhi của người hôm nay ăn mặc gì mới đẹp..."

Hồ thị đứng dậy, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, "Đương nhiên nữ nhi của ta mặc gì cũng đều đẹp hết..."

Lúc 2 người Hồ thị ra khỏi viện thì Tần Hoan đã đến thư phòng gặp được Trịnh Bạch Thạch. Ngoại trừ ông ta thì còn có Triển Dương mang theo một bao đồ đến.

Đáy mắt Trịnh Bạch Thạch tràn đầy tức giận, "Thật sự quá to gan lớn mật! Vốn nhìn hắn có vẻ cực kỳ thành thật, đã nhậm chức nhiều năm trong nha môn phủ Lâm An rồi vậy mà còn có thể gây ra chuyện trở ngại đến nhường này. Hắn nói là hơn nửa tháng trước có người đến tìm hắn, đưa ra 100 lượng bạc bảo hắn chỉ cần ngăn cản phá án là được."

Tần Thuật chau mày, "Hơn nửa tháng trước đã chết 2 người rồi."

"Cũng không phải." Trịnh Bạch Thạch tức giận, "Đã chết 2 người, Thánh thượng cũng biết, lúc đó chỉ vừa mới đốc Thái tử tự mình đi điều tra việc này. Chứng cứ liên quan đến 2 nạn nhân đầu tiên bọn ta đã khóa lại cho nên hắn ta không tiện xuống tay, đợi đến nạn nhân thứ 3 liền trực tiếp trộm đi y phục, lại sợ bọn ta phát hiện ra cho nên hắn đem đi giấu ở trong phòng nghỉ của các nha sai, nơi mà không ai có thể ngờ được. Hắn nói vốn định tìm cơ hội rồi đốt hết, thế nhưng sợ trong phòng nhiều người nhiều mắt cho nên đến giờ vẫn chưa tiện đốt đi. Cuối cùng đã bị chúng ta tìm ra được."

Nói xong Trịnh Bạch Thạch giơ tay lên chỉ, "Cửu cô nương, ngươi xem, y phục và túi hương đều ở trong này."

Tần Hoan bị gọi đến chính là để khám nghiệm, nghe vậy nàng liền tiến lên mở bao đồ ra. Đầu tiên nàng xem túi hương sau đó lắc đầu, "Trên túi hương này cũng không có gì."

Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn Tần Thuật, Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Nếu biết túi hương này không quan trọng thì có lẽ hắn cũng sẽ không lấy trộm. May mà có Cửu cô nương hôm qua nhắc đến chuyện xem túi hương, nếu không thì có lẽ chúng ta vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của tên gian tế này."

Chỉ mới một đêm mà Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương lại thật sự tìm ra nội gian, coi như cũng đã xác minh được suy đoán của Tần Hoan. Trịnh Bạch Thạch càng ngày càng cảm thấy tìm đến Tần Hoan đúng là một lựa chọn chính xác. Đang mải nghĩ ngợi thì thấy Tần Hoan cầm áo ngắn của nạn nhân thứ 3 lên nhìn chăm chú, Trịnh Bạch Thạch tiến lên một bước rồi hỏi, "Cửu cô nương, y phục này có vấn đề gì không?"

Tần Hoan liếc nhìn bao quần áo một cái, "Bộ y phục này đã để quá lâu, hơi lên mốc rồi, ngoại trừ ít bụi bẩn bên ngoài ra thì trên cổ tay áo và dưới váy người chết còn có một loại vết bẩn khác."

Nói xong đột nhiên có ánh sáng lóe lên, một con dao găm xinh xắn xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Hoan. Tần Hoan nghiêng người, dùng dao nhẹ nhàng cạo cạo vết bẩn dính trên cổ tay áo xuống, rất nhanh trên lưỡi dao đã xuất hiện mấy mảnh vụn màu vàng. Những người khác bị tư thế của Tần Hoan che lấp cho nên chỉ có mình Trịnh Bạch Thạch thấy được lưỡi dao sắc bén của Tần Hoan, ông liền hỏi, "Con dao này của Cửu cô nương thật đúng là sắc bén vô cùng."

Tần Hoan mặt không biến sắc, nàng chỉ khẽ nhếch môi, "Đây là bằng hữu tặng, hành nghề y nhiều lúc cần dùng đến."

Trịnh Bạch Thạch nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, Tần Hoan đặt mấy vụn đó lên lòng bàn tay sau đó rất nhanh liền cất dao găm vào trong áo.

Đầu ngón tay Tần Hoan khẽ vân vê mấy mảnh vụn này, sau đó đặt ở chóp mũi khẽ ngửi một cái, rất nhanh đáy mắt nàng liền sáng lên.

Triển Dương còn sốt ruột hơn so với Trịnh Bạch Thạch, "Cửu cô nương, thế nào rồi?"

Tần Hoan nhìn Triển Dương, ánh mắt nàng sáng như sao, "Là thuốc..."

"Thuốc? Là thuốc chữa bệnh sao?" Trịnh Bạch Thạch cũng lập tức hỏi luôn.

Tần Hoan lại ngửi thêm cái nữa rồi mới tập trung suy nghĩ, chợt trong đầu nàng hiện lên một tia sáng, "Là thuốc mỡ trị nứt nẻ, trong này có phụ tử, bối mẫu, xuyên ô, quế chi, cây tục đoạn cùng hơn 10 vị thuốc nữa. Nếu ta nhớ không nhầm thì chắc chắn là một loại thuốc mỡ chuyên trị nứt nẻ tên là 'Dương hòa ngưng'. Trên tay nạn nhân thứ 3 này cũng không nhìn thấy vết nẻ da, bởi vậy nên thuốc mỡ này chắc chắn không phải do nạn nhân dùng. Vết thuốc mỡ lưu lại trên cổ tay áo và vạt váy của nạn nhân, hoặc là do hung thủ để lại, hoặc là do nha sai trong nha môn không cẩn thận làm dính vào. Không biết trong số nha sai của nha môn có người nào bị nứt nẻ tay không?"

Trịnh Bạch Thạch nghe thấy thế liền nhìn sang Triển Dương, Triển Dương lắc đầu, "Không ai bị cả."

Tần Hoan gật đầu, "Vậy chắc chắn là do hung thủ lưu lại, loại thuốc mỡ này hiệu quả trị liệu rất tốt, rất có hiệu quả đối với những vết nứt nẻ trên diện rộng, chỉ có điều giá cả của nó cũng không thấp cho nên người bình thường ít nhất cũng phải là tiểu phú hộ thì mới có thể dùng thường xuyên được, thế nhưng cũng không loại trừ chuyện có người nóng lòng muốn chữa khỏi nên đã bỏ nhiều tiền ra mua. Án mạng phát sinh ở thành Nam, giả sử phạm vi hoạt động hàng ngày của hung thủ cũng tại thành nam thì có thể đi điều tra những hiệu thuốc bắc ở thành Nam. Loại thuốc này đều dùng những nguyên liệu quý giá, lại rất dễ hỏng cho nên sau khi làm xong chắc chắn phải dùng trong vòng nửa tháng mới có hiệu quả. Bởi vậy những tiệm thuốc nhỏ bình thường chưa chắc đã dám bán loại thuốc này, trữ hàng lâu mà không bán được sẽ bị tổn thất rất lớn. Cho nên không phải tiệm thuốc nào ở thành Nam cũng có loại thuốc này đâu."

Nói xong Tần Hoan lại suy nghĩ giây lát, "Trên y phục nạn nhân thứ 2 không phát hiện ra loại thuốc mỡ này, chứng tỏ sau khi giết người lần thứ 2 thì hung thủ mới bắt đầu dùng thuốc. Mà tình trạng nứt nẻ của hắn đương nhiên là cực kỳ nghiêm trọng cho nên mới phải mua thuốc này, cứ suy đoán như thế thì chắc hẳn đến hiện tại hung thủ vẫn còn chưa khỏi đâu, tính từ lúc đó đến bây giờ ít nhất cũng có 2-3 lần hắn đi mua thuốc này rồi. Thuốc trị nứt nẻ, chỗ giấu xác có bậc thang, còn có khu vực mà hôm qua Thế tử Điện hạ vẽ ra, Triển bổ đầu, trước tiên ngươi đến điều tra tiệm thuốc bắc, sau đó xem xem ở gần đó có thợ hoặc gia đình nào làm thợ thủ công không, nhất định sẽ tra ra được."

Nói đến đây rồi thì phải tra tiếp thế nào đương nhiên Triển Dương đã quá rõ ràng. Trịnh Bạch Thạch cũng cảm thấy vẻ u ám cả tháng nay đã sắp được xua tan, "Cửu cô nương thật sự quá lợi hại, cũng may Cửu cô nương là người học y thuật cho nên mới phân biệt ra được cái này là vật gì. Nếu như là người ngoài thì chắc hẳn phải mò mẫm rất lâu rồi."

Tần Thuật vội hỏi, "Trịnh huynh, chỉ còn lại thời gian có nửa ngày, không biết có còn kịp hay không?"

Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Cứ tận lực thôi, hiện tại ta đi sắp xếp cùng với Triển Dương, không ở lại đây nữa..."

Tần Thuật biết thời gian cấp bách không tiện ở lâu nên mới cùng Tần Diễm tiễn Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương ra cửa. Đợi cho 2 người đi khỏi rồi Tần Thuật mới quay lại nhìn Tần Hoan đang đứng trong phòng, "Hoan nha đầu, nếu như vụ án này thật sự được phá thì con chính là có công đầu!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.