Tần Hoan còn chưa đến cửa thì một giọng nói hơi sắc bén vang lên khiến cho nàng vội vàng bước nhanh đến. Vào được bên trong rồi mới thấy ở đây ngoại trừ mấy người Tần Thuật thì vẫn có mấy hoạn quan mặc cung phục màu đen.
Trước tiên Tần Hoan nhún người hành lễ với Tần Thuật, mặc dù nàng cúi mặt yên lặng, thế nhưng vẫn có thể lướt mắt nhìn qua dáng vẻ của bọn họ.
Mấy tên tiểu thái giám nàng không quen biết, nhưng người đứng đầu này nàng lại nhận ra. Tuy nhiền điều này nàng cũng không thể để biểu hiện lộ ra ngoài được.
"Hoan nha đầu, đây là Đại nội Tổng quản Viên công công."
Tần Thuật cười cười giới thiệu một câu, Tần Hoan liền khẽ chào Viên Khánh, "Bái kiến công công."
Viên Khánh năm nay gần 50 tuổi, mặt trắng không có râu, mái tóc hoa râm. Thân hình ông ta hơi mập cộng thêm mặt tròn đôi má đầy đặn, ông cười rộ lên khiến cho đuôi mắt nheo lại, vừa nhìn đã thấy giống như Phật Di Lặc khiến cho người ta có cảm giác rất hiền lành. Thế nhưng một khi 4 mắt nhìn nhau thì sẽ phát hiện ra trong đôi mắt chứa đựng ý cười kia lại ánh lên một tia sáng cực kỳ nhạy bén...
Tần Hoan cúi đầu, nàng cảm nhận rõ ràng được một ánh mắt rơi trên đỉnh đầu mình, cho nên nàng chỉ dám thể hiện toàn bộ vẻ ngây thơ uyển chuyển của thiếu nữ ra ngoài mà thôi, còn không lòng thì hoàn toàn không dám lơ là. Vị Đại nội Tổng quản này chính là nguyên lão 2 triều, trước hầu hạ Tiên đế sau là Đương kim Thánh thượng. Đừng nói Tần Hoan không dám không tôn trọng, mà ngay cả Tần Thuật cũng đối xử với ông ta cực kỳ lễ độ.
"Cửu tiểu thư mau mau đứng lên, sao lão nô dám nhận lễ của tiểu thư." Viên Khánh vừa quan sát Tần Hoan vừa nghiêng người tránh lễ của nàng sau đó liền cười nói, "Lúc thư tay của Thái Trưởng Công chúa gửi đến kinh thành thì Thánh thượng còn rất kinh ngạc, nói là bên cạnh An Dương hầu đã có đầy đủ nhi tử nữ nhi, sao lại còn phải thu nhận một nghĩa nữ nữa. Lúc ấy lão nô đã nói, vị cô nương này đương nhiên không phải người bình thường, nếu không thì dựa vào tính cách kiêu ngạo tài giỏi của Thái Trưởng Công chúa thì làm sao có thể tùy tiện mà nhận làm cháu gái được chứ? Hôm nay vừa gặp thì lão nô có thể đoán ra được rồi... xét về dung mạo này của Cửu cô nương thì có thể nói là độc nhất vô nhị trong kinh thành rồi..."
Tần Hoan thấy lời nói của Viên Khánh này đều ngợi khen quá mức liền vội đáp lời, "Công công khen ngợi Tần Hoan quá rồi, thật sự không dám nhận."
Viên Khánh cười nói, "Nhận được nhận được, Cửu tiểu thư có chuyện còn chưa biết, tính tình Thái Trưởng Công chúa thời trẻ đúng thật là còn hào sảng thoải mái hơn so với Tiên đế nhiều, mắt nhìn người cũng cực kỳ cao, người thật sự có thể lọt được vào mắt của Thái Trưởng Công chúa đã ít lại càng ít. Chính bởi vì như vậy nên Thánh thượng cũng nói mấy câu, nói muốn xem thử xem dáng vẻ cnn ra sao. Lão nô liền suy nghĩ, nếu Thánh thượng muốn gặp thì chẳng phải nhân dịp yến tiếc cuối năm này là vừa khéo hay sao? Thánh thượng suy nghĩ liền đồng ý rồi..."
Trong lòng Tần Hoan hơi kinh ngạc, cung yến?
Thấy Tần Hoan ngây ngốc, Tần Thuật liền cười nói, "Hoan nha đầu, còn không tạ ơn?"
Viên Khánh cười hề hề, "Ngoại trừ cung yến, lần này lão nô đến còn để tặng lễ, ngoại trừ lễ vật ban cho Hầu gia phu nhân và Thế tử tiểu thư thì vẫn còn có một phần cho Cửu tiểu thư nữa. Thánh thượng đã biết Cửu tiểu thư đều không phải là nữ nhi phàm tục cho nên rất thưởng thức Cửu tiểu thư, hiện tại vẫn còn sớm, thế nhưng hy vọng Cửu tiểu thư chuẩn bị tốt một chút, buổi tối còn vào cung dự tiệc."
Tần Hoan giật mình, trong lòng lại không đoán được cái thưởng thức này của Thánh thượng là có ý gì.
Có vẻ như Thái Trưởng Công chúa đã nhắc đến nàng trong thư gửi đến kinh thành, lúc đó Tần Hoan chỉ cho rằng Thái Trưởng Công chúa chỉ căn dặn người ở kinh thành quan tâm đến nàng nhiều hơn một chút, vậy mà không ngờ thư tay của người lại đưa trực tiếp vào trong cung. Chẳng lẽ Thái Trưởng Công chúa nói ra cả chuyện nàng biết y thuật?
Tần Hoan nghĩ chắc hẳn là như vậy rồi cho nên cũng chỉ có thể hành lễ rồi tạ ơn.
Viên Khánh liền cười nói, "Lão nô đã đưa quà tặng và ý chỉ của Thánh thượng đến rồi, giờ nên hồi cung thôi."
Tần Thuật nghe vậy đương nhiên tiếp nhận, sau đó bảo người cầm một món đồ nhỏ đến đưa cho Viên Khánh sau đó mới tiễn ông ta ra cửa. Viên Khánh đi rồi nhưng Tần Hoan vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa hoàn hồn, Tần Thuật quay lại thấy thế thì trong giọng nói cũng có chút xúc động, "Thật sự không ngờ đến, không ngờ đến Thái Trưởng Công chúa vậy mà lại gửi thư tay về, đây cũng thật sự là coi Hoan nha đầu như cháu gái mà thương yêu rồi."
Trong phòng ngoại trừ Tần Thuật thì Hồ thị và Tần Triều Vũ cũng có mặt, Hồ thị thì có vẻ như không ngờ Viên Khánh sẽ đến, mà Đương kim Thánh thượng lại còn muốn Tần Hoan vào cung dự tiệc. Phải biết rằng loại cung yến này căn bản chỉ có Tần Diễm và Tần Triều Vũ mới có thể đi, trong lòng Hồ thị cũng rối như tơ vò thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cười nói, "Phải đó phải đó, hiện tại Thánh thượng muốn gặp Hoan nha đầu, thật sự đúng là phúc khí của Hoan nha đầu."
Tần Triều Vũ ở bên cạnh cũng khẽ cười, đôi môi tươi đẹp cùng với đôi mắt hơi có chút sâu xa, "Cửu muội muội thật sự là tốt số, ban nãy Viên công công khen không ngớt lời dung mạo của Cửu muội muội, chắc hẳn lúc về gặp Thánh thượng rồi cũng sẽ ca ngợi thêm lần nữa. Vốn dĩ Thánh thượng đã thưởng thức Cửu muội muội có thừa rồi, đến tối cung yến có khi còn triệu kiến Cửu muội muội đến không chừng."
Tần Thuật gật đầu, "Có lẽ thế, ta biết trước kia Hoan nha đầu nhờ y thuật của mình nên mới vô tình cứu được Thái Trưởng Công chúa rồi từ đó mới có duyên với An Dương hầu phủ. Chắc hẳn Thánh thượng cũng biết được chuyện Hoan nha đầu y thuật cao minh."
Nói đến đây Tần Thuật lại nhìn sang Hồ thị, "Nàng mau đi chuẩn bị cho Hoan nha đầu đi, tối nay phải đến dự tiệc rồi..."
Mặc dù hiện tại vẫn còn sớm, thế nhưng dù sao cũng là dự tiệc trong cung cho nên không thể nào xem nhẹ được. Hồ thị liền gật đầu lia lịa, "Được được được, cũng may mà váy áo của mấy đứa ta đã đẩy nhanh tiến độ hoàn thành, nay đã đưa vào trong phủ rồi, ta chỉ cần căn dặn một chút quy củ cho Hoan nha đầu là được."
Tần Thuật gật đầu, thấy trên mặt Tần Hoan chỉ có nụ cười nhạt chứ không hề kinh ngạc hay vui mừng nhảy nhót gì thì trong lòng cũng âm thầm gật đầu. Hồ thị thấy việc này không nên chậm trễ nên liền dẫn theo Tần Hoan đến viện của mình, Tần Triều Vũ cũng đi theo cùng. Vào đến phòng của Hồ thị rồi mà vẫn không thấy vẻ mặt Tần Hoan có chút biến đổi nào thì Tần Triều Vũ cũng ngạc nhiên, "Cửu muội muội nhận được tin vui như vậy tại sao lại không thấy chút vui mừng nào thế?"
Tần Hoan khẽ cười, có chút không được tự nhiên, "Để cho Bát tỷ tỷ chê cười rồi, muội chưa vào cung bao giờ nên hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng thấp thỏm, cũng không biết người trong cung trông như thế nào nên cho dù vui mừng cũng không dám thể hiện ra ngoài."
Hồ thị lập tức cười cười, "Ta nói mà, tính tình Hoan nha đầu như vậy thật đúng là cực kỳ hiếm có, nếu như người ngoài mà nhận được tin tức này chắc hẳn sẽ vui mừng đến mức nhảy dựng lên, vậy mà Hoan nha đầu lại có thể bình tĩnh kiểm soát được tâm lý."
Tần Hoan nghe thấy thế thì nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn, "Đại bá mẫu khen nhầm rồi, kỳ thực con còn không biết phải ứng đối thế nào, vẫn cần phải Đại bá mẫu chỉ bảo cho con biết."
Hồ thị nghĩ nghĩ rồi nói, "Không khó, tối nay người đến dự yến rất nhiều, chỉ cần chúng ta cứ giữ theo quy củ là được, thông thường cũng sẽ không có gì lỗi lầm cả. Chúng ta giờ Thân xuất phát, qua nửa giờ Thân có thể đến cửa Chính Hoa, bởi vì nhiều người cho nên phải xếp hàng chờ cấm quân ở cửa cung kiểm tra. Đi qua cửa Chính Hoa rồi sẽ có tiểu thái giám đến dẫn đường, cứ thế đi theo tiểu thái giám đó đi vào là được. Yến tiệc hôm nay tổ chức ở sân ngoài của Sùng Minh điện, quy củ cũng không tính là quá nhiều, con chỉ cần nhớ đến lúc đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, có thể nhìn nhiều nhưng ít nói là được..."
Hồ thị căn dặn tường tận, nói rõ từng chi tiết ra vơi Tần Hoan. Dù sao trước đây Tần Hoan cũng đã vào cung vài lần, nghe lời Hồ thị nói mới biết quy củ năm nay cũng không khác gì so với năm ngoái cho nên trong lòng cũng thầm tính toán. Hồ thị nói quy củ xong liền phân phó hạ nhân đi lấy xiêm y vừa đưa vào phủ đến để chọn, ngày đó lúc đến Cẩm Tú phường thì tỷ muội các nàng mỗi người được may 2 bộ. Hồ thị sai người mang đồ của Tần Tương và Tần Sương đi, sau đó mới tự mình đưa cho Tần Hoan 2 bộ.
Hai bộ này đều là chất vải tốt nhất cùng với kiểu dáng hợp thời nhất của Cẩm Tú phường, một bộ màu xanh nước biển viền trắng, áo khoác ngắn chéo ngực có thêu hoa văn phong lan, bên dưới là váy xếp ly màu xanh rêu nhạt, uyển chuyển xinh đẹp thuần khiết đến xuất thần. Còn một bộ khác là áo đỏ thêu hoa đào, phối với áo khoác ngắn 2 khuy cùng với váy lụa đỏ nhạt thêu đám mây, màu sắc tươi sáng nổi trội và cao sang. Hồ thị nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng chọn ra được 2 bộ này cho Tần Hoan.
"Năm mới đến rồi, mọi người đều mặc những màu sắc tươi vui, bình thường con đều mặc mấy màu nhạt nhòa nên giờ vào cung thì đừng quá mờ nhạt như vậy. Bộ này là ta hôm đó đã cặn dặn thợ thủ công trong Cẩm Tú phường đặc biệt chuẩn bị riêng cho con, mặc dù màu sắc là tươi sáng thế nhưng trang trí bên trên lại cực kỳ đơn giản và tao nhã, nhìn vừa có nét cao quý lại vừa có sự đơn thuần. Nếu như dung mạo người mặc chỉ ở mức bình thường thì chắc hẳn không gánh được, thế nhưng con lại không như vậy. Quyết định đi, con mặc bộ này vào cung là thích hợp nhất..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]