"Lời này của Cửu cô nương, chẳng lẽ nói túi hương và y phục bị mất đi đều không phải trùng hợp?"
Vẻ mặt Trịnh Bạch Thạch hơi nặng nề, đôi mắt cũng tràn ngập u ám.
Tần Hoan nghe thấy thế liền nhìn Triển Dương, "Triển bổ đầu, chuyện như vậy trước đây đã từng xảy ra chưa?"
Triển Dương suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, "Không có, vật chứng của các vụ án căn bản cũng không quá nhiều nhưng lại cực kỳ quan trọng cho nên người trong nha môn bảo quản rất cẩn thận. Bản thân ta từ lúc làm việc trong nha môn phủ Lâm An đến giờ thì chưa bao giờ thấy xảy ra chuyện mất mát vật chứng thế này cả."
Tần Hoan gật đầu, "Nếu như vậy thì chắc chắn Trịnh Đại nhân và Triển bổ đầu cần phải cẩn thận suy nghĩ, ai cũng sẽ có lúc sơ suất, lúc vội vàng để lạc mất đồ đạc cũng không phải là chuyện lạ, thế nhưng hiện tại đã liên tiếp mất đi 2 thứ rồi..."
Dứt lời Tần Hoan lại nói tiếp, "Trước đây ta từng nghe Triển bổ đầu nhắc đến y phục của nạn nhân thứ 3 bị mất ta cũng đã thấy có chút kỳ quái. Y phục của người mặc thì kích thước không hề nhỏ như túi hương này, nếu như thật sự làm rơi thì chắc chắn sẽ có người trông thấy, thế nhưng lại vẫn cứ mất tích. Ta vẫn còn chưa hỏi chi tiết lúc đó, có lẽ lúc đó tình hình gấp rút hơn so với ta tưởng cho nên còn không có quá nhiều hoài nghi. Còn bây giờ, nhìn dáng vẻ của Triển bổ đầu thì chắc hẳn ngươi cũng không thể tin được vì sao túi hương có thể mất đi, bởi vậy ta mới nghĩ đến chuyện y phục."
Tần Hoan nói đến đây thì Triển Dương cũng chau mày, "Nếu không phải sơ ý làm mất thì chẳng lẽ có người cố ý vứt bỏ? Những cái này đều là đồ của người chết, lấy thì có tác dụng gì?"
Tần Thuật và Trịnh Bạch Thạch liếc nhau, vẻ mặt đều nặng nề.
Trịnh Bạch Thạch nói, "Những vật chứng này không đáng tiền, thế nhưng có thể khiến cho chúng ta rơi vào thế bế tắc."
Bên này Tần Diễm cũng nheo mắt, "Như Cửu muội muội nói, vậy thì trên y phục người chết cực kỳ có khả năng đã để lại manh mối mấu chốt cùng với chứng cứ phạm tội vậy mà đã để mất. Còn hiện tại khó khăn lắm mới tìm ra được một vật có liên quan đến người chết, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy đã không cánh mà bay, nếu như nói là đầy tớ không cẩn thận làm mất thì ta cũng chẳng tin."
Triển Dương nghe đến đây liền biết được ý của Trịnh Bạch Thạch và Tần Thuật, "Cho nên là trong nha môn chúng ta có gian tế? Hắn muốn cản trở chúng ta điều tra vụ án? Có điều nếu vụ án này tra không ra thì hắn có thể có lợi ích gì?"
Nghe đến đây thì Tần Hoan liếc nhìn Triển Dương một cái. Triển Dương ăn nói rất thận trọng, vẻ mặt lúc bình thường có chút bảo thủ, không ngờ hắn cũng không hiểu rõ lắm chuyện tình trong triều. Trịnh Bạch Thạch coi như là người của Đông cung thì lẽ ra Triển Dương nên biết rõ là nếu như vụ án này không điều tra ra được thì người đầu tiên Thánh thượng trách cứ chính là Thái tử, người thứ hai chính là Trịnh Bạch Thạch Phủ doãn của thành Lâm An. Sự phá hoại này vừa có thể khiến cho Thái tử mất mặt, vừa khiến cho Thánh thượng bất mãn với cánh tay của Thái tử, thật sự là một kế sách tuyệt vời một đá ném hai chim.
Trịnh Bạch Thạch thở dài liếc nhìn Triển Dương một cái, "Thánh thượng đã bí mật hạn định thời gian cho Thái tử, vụ án này nếu như không phá được sớm thì chắc chắn Thánh thượng sẽ cực kỳ bất mãn với Thái tử Điện hạ và cả nha môn Lâm An chúng ta."
Triển Dương trợn tròn mắt, sau đó trên mặt cũng có nét trầm trọng.
Mặc dù hắn không biết những tranh đấu gay gắt trong triều thế nhưng dù sao hắn cũng là bổ đầu của Lâm An phủ, chỉ cần nghĩ thêm vài bước thì hắn liền hiểu rõ đầu mối trong đó, cho nên vẻ mặt hắn nghiêm nghị hẳn lên, đôi mắt cũng tràn đầy ý lạnh.
Tần Hoan chỉ yên tĩnh ngồi xem, chuyện cho đến bây giờ cũng không còn chỗ cho nàng nói chuyện nữa rồi. Mà nàng cũng không ngờ đến một vụ án mạng đơn giản cũng trở thành công cụ tranh quyền đoạt lợi giữa Thái tử và Thành vương, chẳng trách hôm đó Thành vương phô trương thanh thế lớn đến như vậy. Sống lưng Tần Hoan cũng nổi lên một dòng khí lạnh, Thành vương Điện hạ cao cao tại thượng không hy vọng vụ án này được phá, hắn cũng chẳng quan tâm hung thủ kia nếu không bị bắt thì có thể tiếp tục gây án hay không, có thể có các nữ tủ khác bị tàn sát hay không. Chỉ cần vụ án này không được phá, chỉ cần Đông cung bị Thánh thượng chỉ trích thì đó là chuyện hắn cực kỳ vui mừng rồi.
"Trịnh huynh, vụ án phải tiếp tục điều tra, gian tế của nha môn này chính là mấu chốt. Còn nữa, có thể tìm lại được y phục của nạn nhân thứ 3 kia nữa hay không, nếu có thể thì lại có thêm một vật chứng nữa. Nếu không thì quá khó khăn rồi."
Giọng nói Tần Thuật cực kỳ nghiêm túc, còn bên này Trịnh Bạch Thạch đã đứng dậy, "Được, Hầu gia, ta hiểu ý của ngươi, hiện tại ta và Triển Dương cùng quay về nha môn điều tra chuyện này..."
Tần Thuật cũng đứng lên nói, "Mai đã là ngày cuối cùng rồi, Trịnh huynh, trông chờ vào ngươi."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu mấy cái sau đó chắp tay về phía Tần Hoan và Tần Diễm. Tần Hoan đứng lên rồi hoàn lễ với Trịnh Bạch Thạch còn Tần Thuật tự mình tiễn Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương ra ngoài cửa sau đó mới quay lại. So với trước đây thì vẻ mặt của ông ta lại có chút khoan khoái, "Quả nhiên gọi Hoan nha đầu đến là chuyện đúng đắn, nếu không thì còn không biết chuyện túi hương đã bị mất."
Tần Hoan đành phải lên tiếng, "Cũng có thể là chúng ta nghĩ nhiều rồi, việc trong nha môn quá phức tạp, không phải là không có khả năng sơ ý làm mất."
Tần Thuật lắc đầu, "Tính cách của Trịnh huynh thì không nói, còn Triển Dương này con vẫn chưa hiểu hắn đâu. Năm nay hắn mới 25 tuổi mà đã làm bổ đầu ở Lâm An phủ này được 3 năm rồi. Trong 3 năm này thì những vụ án vốn tồn đọng trong nha môn đã được hắn giải quyết không ít. Con đừng nhìn hắn bình thường không giỏi ăn nói, hắn có năng lực giải quyết vụ án mà hiếm người trẻ tuổi nào có được. Cũng như bản thân hắn vừa nói, mấy năm nay hắn làm bổ đầu thì chưa từng có chuyện làm mất vật chứng xảy ra, cho nên ta mới kết luận là suy đoán của con ban nãy không hề sai."
Nói xong mắt Tần Thuật sáng lên, "Sáng sớm nay chúng ta cùng con đến nghĩa trang nghiệm thi, vì sao Thành vương đột nhiên xuất hiện chắc hẳn con cũng đã hiểu?"
Tần Hoan nhìn Tần Thuật, còn chưa đợi nàng trả lời thì ông đã nói thẳng, "Chính bởi vì Thành vương không muốn vụ án này được phá, vật chứng của các vụ án khác chưa bao giờ bị mất mà vụ án này lại liên tiếp bị mất tận 2 lần, điều này đã đủ để chứng mình vấn đề này rồi. Con không nhắc nhở thì chúng ta còn chưa nghĩ đến Thành vương lại làm đến mức này..."
Đây coi như tuyên bố thẳng trước mặt Tần Hoan chuyện Thái tử và Thành vương tranh đấu, nàng chỉ biết cụp mắt xuống, không hiểu Tần Thuật có ý gì. Tần Thuật nhìn thấy Tần Hoan như vậy liền ôn tồn nói, "Ta nói ra điều này không phải là dọa đến con, việc này thật ra cũng không cần con phải quan tâm, chỉ là ta thấy trí tuệ của con không hề tầm thường cho nên liền nói thẳng rõ ràng với con, miễn cho trong lòng con thêm nghi hoặc hay khó hiểu."
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, cháu gái hiểu rõ."
Tần Thuật gật đầu rồi cười nói, "Trịnh huynh bên kia cũng chẳng biết lúc nào mới có thể điều tra ra nguyên do, hiện giờ không còn sớm nữa rồi, con cứ về nghỉ ngơi đi. Vụ án này cần phải lo lắng thế nhưng ngày mai đã là Giao thừa rồi, đây là năm đầu tiên còn về kinh, chỉ cần yên tâm đón năm mới là được rồi..."
"Vâng, cháu gái xin cáo lui trước."
Tần Thuật cực kỳ ôn hòa, "Ừ, vẫn nên để Tam ca con đưa về đi."
Tần Diễm đáp lời rồi dẫn Tần Hoan ra ngoài, Phục Linh lại bung dù cho Tần Hoan rồi cả 3 cùng đi về hướng Tùng Phong viện.
Tần Hoan đi được một đoạn liền hỏi, "Tam ca, nếu vụ án này không thể phá thì Đông cung sẽ thế nào? Thành vương lại thế nào?"
Tần Diễm không ngờ là Tần Hoan lại chủ động hỏi cho nên liền nói thẳng, "Thật ra cũng không chắc chắn lắm, nếu như Thánh thượng giận dữ thì chắc chắn cũng chỉ đưa ra một hình phạt nhỏ hoặc lời cảnh cáo gì cho Thái tử mà thôi. Chẳng qua đây là chuyện mà Thánh thượng giao phó, Thái tử không làm tốt thì sẽ khiến cho Thánh thượng thất vọng. Nếu Thánh thượng thất vọng với Thái tử rồi thì đương nhiên sẽ có những người khác tranh nhau tiếp cận Thánh thượng."
Nói đến đây Tần Diễm lại khẽ nói, "Việc này chúng ta vốn không nên nghị luận."
Tần Hoan gật đầu, giọng nói lạnh hơn đôi chút, "Muội biết rồi, chỉ là vụ án này đã chậm trễ đến tận bây giờ, hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vong hồn của mấy người chết cũng không có cách nào ngủ yên..."
Tần Diễm có chút hiểu được ý của Tần Hoan nói, hắn do dự giây lát rồi mới nói, "Cửu muội muội, chuyện trong cung chính là như vậy, rút dây động rừng, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến những người ở bên dưới, sau này muội sẽ gặp càng nhiều nữa."
Tần Hoan thở dài, "Tam ca yên tâm, muội muội hiểu rõ."
Tần Diễm cũng khẽ thở dài, "Trí tuệ của muội phi phàm cho nên đương nhiên là đã nghĩ thông rồi. Ngay cả trong phủ thôi thì bình thường cũng sẽ có tranh đấu giữa các đại nha đầu hay tiểu nha đầu, huống hồ là trong cung, địa vị càng cao thì liên lụy càng lớn, những người bên dưới như phụ thân cũng chỉ biết bất lực. Hiện tại triều cục rung chuyển, lòng người khó dò, chúng ta chỉ đang cố gắng tự bảo vệ bản thân mà thôi."
Những lời này của Tần Diễm không phải Tần Hoan không biết, nàng cũng chỉ là người dưới bất lực mà thôi.
"Phụ thân coi trọng muội cho nên mới không giấu diếm muội, thế nhưng nếu như muội không muốn tham gia vào vụ án này thì cũng không sao cả."
Tần Diễm đi bên cạnh Tần Hoan, hắn lo lắng một tiểu cô nương như nàng đột nhiên phát hiện ra bản thân bị cuốn vào tranh đấu triều chính thì không dễ chịu cho nên mới an ủi mấy câu. Dù sao Tần Hoan cũng không phải người yếu đuối nên rất nhanh đã quẳng hết những ưu phiền ra ngoài. Mắt thấy đã đi đến cửa Tùng Phong viện, đột nhiên Tần Hoan như nhớ ra cái gì liền nói, "Tam ca, hiện giờ trong triều chỉ có 2 phe là Thành vương và Thái tử thôi à?"
Tần Diễm ngừng chân, để mặc những bông tuyết nhỏ rơi đầy trên vai, "Không hẳn vậy, vẫn còn có Hoàng tử khác. Mà hiện nay Đương kim Thánh thượng còn đang tuổi tráng niên, sau này thế nào vẫn còn chưa biết được, chẳng qua hiện tại người làm chủ Đông cung là nắm chắc hơn những người còn lại thôi."
Đương kim Thánh thượng đúng là đang tuổi tráng niên, mặc dù đã sắc lập Thái tử thế nhưng cũng chỉ để ổn định triều cục mà thôi. Thế nhưng Thái tử thì sao chứ, vẫn còn chưa đến lúc được ngồi lên cái vị trí kia thì người khác sẽ có vô số cơ hội kéo hắn rớt đài.
Tần Hoan nhếch môi, một lúc lâu sau đột nhiên lại khẽ hỏi, "Thế còn Tấn vương thì sao?"
Nàng vừa nói ra thì vẻ mặt vốn thả lỏng của Tần Diễm lập tức thay đổi, hắn chau mày, giọng nói cực kỳ nhỏ, "Cửu muội muội hỏi cái này làm gì?"
Tần Hoan thản nhiên như không, "Hôm nay lúc đi nghiệm thi, lúc Thành vương đến thì muội vẫn không biết xảy ra chuyện gì, đến tối Đại bá phụ nói thì muội mới biết được kinh thành chính là một vũng nước sâu. Các Hoàng tử khác thì muội không biết, chỉ biết mỗi danh hiệu của Tấn vương cho nên mới lập tức nghĩ đến mà hỏi một câu thôi. Nếu như lần sau có gặp phải chuyện gì liên quan đến Tấn vương thì muội cũng biết phải làm như thế nào."
Tần Diễm nghe thấy thế liền khẽ thở ra, "Cửu muội muội nghĩ cũng đúng, có điều 2 chữ 'Tấn vương' này trong cung đã trở thành cấm kỵ, ở bên ngoài cũng như vậy. Cho nên muội yên tâm, sẽ không có ai lấy Tấn vương ra để gây chuyện thị phi nữa đâu, cho dù có người to gan lớn mật thì muội cũng không cần phải để ý dến. Còn nữa, từ nay về sau không được nhắc đến Tấn vương trước mặt người ngoài."
Trên mặt Tần Hoan đều là vẻ mê mang khó hiểu, "Vì sao thế?"
Tần Diễm tiến lên một bước, "Vụ án của Tấn vương đã được Thánh thượng định luận, tất cả mọi người đều kiêng dè việc này. Mà chuyện này nội tình thế nào ta không biết rõ, phụ thân cũng không biết, cho nên muội không cần phải hỏi nhiều. Sau này, nếu có chuyện gì liên quan đến Thành vương và Thái tử hoặc là các Hoàng tử khác thì muội có thể đến để hỏi ta, đã sống ở kinh thành rồi thì đúng là nên biết nhiều một chút mới được."
Nói xong hắn lại hơi trầm trọng, "Cửu muội muội, chuyện của Tấn vương quả thật là không nên hỏi bất kỳ ai."
Tần Diễm căn dặn liền một hơi, Tần Hoan đã nhìn ra sự việc thật sự không đơn giản. Đương nhiên nàng không thể nói chữ 'không' trước mặt Tần Diễm được, cho nên liền lập tức gật đầu, "Vâng, muội hiểu rồi..."
Tần Diễm không nhiều lời nữa, "Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, đi vào nghỉ ngơi đi."
Tần Hoan gật đầu rồi xoay người đi vào Tùng Phong viện.
Vào đến bên trong, mới đi được khoảng 20 bước thì đột nhiên Tần Hoan đi chậm lại.
Lông mày nàng nhíu chặt, vẻ mặt đặc biệt trầm trọng.
Nàng nhìn ra được mấy người Trịnh Bạch Thạch và Tần Thuật cực kỳ kiêng dè chuyện của phụ thân, cộng thêm thái độ vừa rồi của Tần Diễm chứng tỏ vụ án của Tấn vương càng không thể đụng chạm vào. Mà Tần Hoan biết vụ án của phụ thân nhất định bị buộc cùng một chỗ với Tấn vương. Lý Mục Vân tố giác phụ thân với tội danh bao che cho Tấn vương muốn Tấn vương thoát tội. Vậy rốt cuộc thì Tấn vương đó có tội hay vô tội?
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Người không lạnh sao, mau đi vào phòng đi."
Nghe thấy tiếng Phục Linh thúc giục, cửa phòng lập tức mở ra, Bạch Anh bước ra ngoài, "Tiểu thư, mau vào trong."
Tần Hoan lập tức hoàn hồn, nàng bước nhanh vào trong phòng. Bạch Anh bước tới rót một ly trà nóng, thấy vẻ mặt Tần Hoan hơi sợ sệt liền nghi hoặc nhìn sang Phục Linh. Phục Linh lại hỏi, "Tiểu thư, có phải Đại lão gia lại muốn tiểu thư đi nghiệm thi à?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không, là vụ án không có tiến triển gì mấy."
Nói xong nàng hơi mệt mỏi, "Rửa mặt chải đầu, rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ thôi."
Phục Linh còn định tiếp tục khuyên nhủ Tần Hoan đừng nên nghĩ nhiều, nghe thấy thế liền vội vàng đi chuẩn bị nước ấm. Đến khi Tần Hoan rửa mặt chải đầu nằm xuống xong xuôi thì trong đầu nàng lại hiện lên vẻ mặt thương tiếc của Trịnh Bạch Thạch khi nhắc đến phụ thân. Trịnh Bạch Thạch là quan lớn tòng Tam phẩm, Tần Thuật lại có thân phận Công hầu, thế nhưng hai người bọn họ cũng không dám nói ra tên họ của phụ thân, còn nàng là một đứa trẻ mồ côi nho nhỏ thì phải làm thế nào mới có thể đụng được đến bên rìa vụ án của Tấn vương chứ?
Một cảm giác bất lực trước nay chưa từng có trào dâng khắp cõi lòng nàng. Trước đây lúc chưa vào kinh thì toàn bộ tâm trí của nàng đều nghĩ đến chuyện làm thế nào để vào kinh, sau khi khởi hành thì nàng lại chỉ nghĩ đến phụ thân mình đóng vai trò gì trong vụ án của Tấn vương, nghĩ đến làm thế nào mang nỗi oan của người vào bên trong nha môn Đại Lý Tự. Thế nhưng đến kinh thành rồi nàng mới hiểu được, trước giờ nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi. Dưới chân Thiên tử, đích thân Thiên tử định luận vụ án khiến cho vụ án như nằm sâu dưới đáy Hoàng thành, ngay cả Hầu phủ nàng cũng không có cách nào động đến huống hồ là cả Hoàng thành đứng đầu thiên hạ kia?
Không phải nàng không biết tranh đấu gay gắt bên trong triều đình, lúc phụ thân ngồi lên vị trí Đại Lý Tự khanh thì thỉnh thoảng cũng có vài câu oán hận và bất bình vì những tranh giành đó. Chỉ vài câu nói của phụ thân thôi nàng cũng hình dung ra được cảnh tàn sát khốc liệt trong triều.
Chính là vì nàng biết sự phức tạp trong chuyện tranh đấu này thì mới không muốn đụng đến, không muốn nghĩ đến. Nhưng hiện tại xem ra, một khi đã bước chân vào thành Lâm An này, một khi dính dáng đến hai chữ 'quyền quý' thì không một ai có thể thoát ra khỏi cuộc đua tranh quyền lợi này. Nàng chỉ muốn tự bảo vệ mình để giải oan cho phụ thân, nhưng có vẻ như nàng vẫn chưa thật sự hiểu sâu sắc về đấu tranh trong triều. Vụ án của phụ thân, vụ án của Tấn vương, có lẽ bọn họ đều chỉ là vật hy sinh cho cuộc đấu tranh giành quyền lợi. Mà nàng muốn tìm tòi chân tướng từ trong màn sương mù này, nàng không quyền không thế làm thế nào có thể hành động được?
Lúc Tần Hoan ở Cẩm Châu cũng đã từng nghĩ tới, đến kinh thành rồi cần phải dựa vào địa vị của Hầu phủ thì mới có thể lấy được chút tiện lợi. Thế nhưng đến kinh thành 9 ngày nay nàng đã hiểu được, chỉ mượn lực Hầu phủ thôi thì chưa đủ, mà Hầu phủ cũng sẽ không vì nàng mà dốc ra toàn lực. Nàng cũng không thể nào nói rõ thân phận mình ra với đám người Tần Thuật, ngay cả Hầu phủ còn không dám nhắc đến phụ thân và vụ án của Tấn vương thì khắp thiên hạ rộng lớn này có còn ai dám nhắc đến?
Đột nhiên gương mặt của Yến Trì lại lóe lên trong đầu Tần Hoan, nhưng đột nhiên nàng lại chỉ muốn lắc đầu.
Tim ta không phải đá, không thể tùy tiện lăn. Đây là câu nàng nói với Yến Trì, nhưng nếu như nàng đặt kỳ vọng lên trên người hắn thì những lời này có vẻ buồn cười. Tần Hoan mở to mắt nhìn đỉnh màn trướng tối đen, đương nhiên nàng sẽ không chọn Yến Trì, nhưng cũng chẳng biết phải chọn ai. Nếu như đã không chọn được ai để dựa thế thì sao nàng không để cho bản thân mình có quyền hành chứ?
Tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn nhẹ nhàng rơi xuống, còn trong phòng, trái tim Tần Hoan như cũng dính phải chút lạnh lẽo ngoài kia.
Nàng không thể ngày nào cũng đắm chìm bên trong Tùng Phong viện, nàng cần có một cơ hội.
Tần Hoan làm rõ tâm chí mình trong bóng tối, mà nàng không biết chính là ngay tại lúc nàng ra quyết định thì cơ hội của nàng cũng sắp đến rồi...
...
Lịch Đại Chu năm 239, ngày 30 tháng Chạp, đây coi như là năm thứ 4 Tần Hoan ở kinh thành. Năm nay đối với những năm trước không giống nhau, từ sáng sớm nàng đã viết xong văn tế để bái tế tổ tiên. Phục Linh cũng không phát hiện ra văn tế của Tần Hoan có 2 phần, một phần cho phu thê Tần Dật, còn một phần khác viết chữ 'Thẩm' nho nhỏ. Bạch Anh cầm ra chậu than ở góc sân, Tần Hoan cứ thế trịnh trọng tế tự phụ thân và mẫu thân.
Văn tế cùng với tiền giấy được đốt sạch ở trong chậu, vừa lúc đó Tần Diễm cũng đến trước cửa Tùng Phong viện, hắn bước đi cực nhanh, đôi mắt tràn đầy vui mừng cực độ nhưng trên mặt lại cố gắng kiềm chế không để lộ ra. "Cửu muội muội, mau theo ta đến chính viện, mau!"
Chỉ một chữ 'mau' đủ để Tần Hoan không cần phải hỏi nhiều, Phục Linh ngay lập tức chỉnh lại váy áo cho nàng sau đó liền đi theo Tần Diễm đến chính viện.
"Tam ca, có chuyện gì vậy?"
Nụ cười của Tần Diễm càng rạng rỡ, "Muội đến thì biết!"
Tần Hoan mím môi không hỏi thêm nữa, rất nhanh chính viện đã ở ngay trước mắt.
Vừa vào chính viện thì Tần Hoan đã nhận ra không khí ở đây cực kỳ khác thường. Mấy người Vũ ma ma đều đứng bên ngoài, nín thở cực kỳ yên tĩnh, mà cửa chính sảnh mở rộng, Tần Hoan mơ hồ nhìn thấy mấy người mặc áo đen bên trong. Lại đi thêm mấy bước nữa, lông mày Tần Hoan chợt giương lên, người áo đen kia không phải áo đen bình thường, thật ra là y phục trong cung...
Tần Hoan còn chưa kịp nghĩ xong thì đột nhiên một giọng nam có hơi sắc bén vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]