🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 194: Không cánh mà bay

Tần Hoan đang ăn cơm trưa, bởi vì lưng eo quá mỏi cho nên liền lên giường nghỉ ngơi giây lát. Không ngờ là vừa nằm xuống đã ngủ hẳn một canh giờ, lúc nàng tỉnh lại đã gần đến hoàng hôn rồi. Đúng như nàng dự đoán, trên trời lại có từng bông tuyết nhỏ bay bay rơi xuống.

Phục Linh đốt địa long càng mạnh hơn, lại đốt thêm lò lửa trong phòng, bởi vậy nên bên trong ấm áp như mùa xuân. Tần Hoan mở hé cửa sổ ra ngồi nhìn tuyết trắng bay trong gió.

"Tiểu thư, cẩn thận cảm lạnh..."

Phục Linh khuyên một câu, Tần Hoan lại lắc đầu cười nói, "Không sao, trong phòng vốn ấm áp rồi lại đốt thêm lò lửa nữa thì ta hít thở chút không khí cũng là lẽ đương nhiên thôi." Nói xong nàng lại thay đổi tư thế rồi ngồi nghiêng lại, "Tuyết rơi như vậy thật thích hợp đốt lò sưởi rồi pha trà."

Phục Linh cười, "Tiểu thư nghĩ về điều đó cũng không sao, nhưng mai đã là năm mới rồi, tiểu thư nên nghĩ đến chuyện ăn mừng năm mới đi."

"Năm mới..." Tần Hoan thì thầm, ánh mắt đột nhiên liền tối sầm xuống. Đêm Giao thừa chính là lúc đoàn viên, mỗi gia đình trong thành Lâm An đều quây quần tại một chỗ, nhưng nàng...

Phục Linh thấy vẻ mặt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ điều gì, "Tiểu thư lại nhớ lão gia với phu nhân à?"

Tần Hoan thở dài rồi cụp mắt xuống, Phục Linh nói tiếp, "Năm mới rồi, chắc chắn sẽ nhớ đến lão gia và phu nhân. Mặc dù chỉ mới trôi qua được 7 năm thế nhưng nói ra thì nô tỳ cũng đã không còn nhớ rõ dung mạo của lão gia với phu nhân nữa rồi. Nhưng nô tỳ biết, lão gia và phu nhân là chủ tử tốt nhất trên đời này, không chỉ thế tiểu thư cũng là chủ tử tốt nhất thế gian. Nô tỳ có thể hầu hạ tiểu thư đúng là phúc phận của nô tỳ. Tiểu thư, ngày mai chúng ta đến xin Đại phu nhân một chút tiền giấy về viện chúng ta bái tế lão gia với phu nhân đi."

Tần Hoan khẽ cười, "Em có lòng rồi, được thôi."

Vừa dứt lời thì cửa viện bị mở ra, Tần Hoan và Phục Linh đều hơi giật mình, Bạch Anh vội vàng chạy đến cửa. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng của Tần Diễm bước vào.

"Cửu muội muội, theo ta đến chính viện một chuyến."

Tần Diễm vừa nói vừa bước vào, Tần Hoan đứng dậy từ trên giường nhỏ, "Có việc gì thế?"

Tần Diễm không mặc áo choàng nên khi hắn đi vào trong phòng thì toàn thân mang đầy khí lạnh, "Trịnh Đại nhân đến rồi."

Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Vụ án có tiến triển rồi à?"

Tần Diễm gật đầu, Tần Hoan thấy thế liền lập tức nhìn sang Phục Linh, "Lấy áo choàng đến đây."

Phục Linh vội vàng khoác thêm áo choàng cho Tần Hoan, rồi sau đó lại lấy một cây dù đến. Bạch Anh ở lại trong viện chờ còn Phục Linh bung dù che cho Tần Hoan đi ra ngoài. Tần Diễm đi bên cạnh Tần Hoan cũng ko để ý đến tuyết rơi mà chỉ nói, "Ban nãy đã biết muội quay về rồi, có điều không ngờ được người trong cung đến đây nên ta không chờ muội được, buổi chiều ta lại phải đi một chuyến đến nha môn. Hôm nay muội được Thế tử Điện hạ đưa về không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tần Hoan lại nhớ đến Yến Trì, "Không có chuyện gì, Điện hạ dẫn muội đi vòng một vòng đã cắt đuôi được người của Thành vương."

Tần Diễm gật đầu, "Trưa nay người trong cung đến tặng lễ mà Hoàng hậu ban cho, ngày mai đại khái mẫu thân sẽ đưa vài thứ đến viện của muội, có mấy bộ trang sức mẫu thân bảo là cực kỳ hợp với muội."

Tần Hoan vội nói, "Không cần, trước đây Đại bá mẫu đã mua cho muội nhiều lắm rồi."

Tần Diễm cười cười, "Năm mới mà, cho muội cái gì thì muội cứ nhận lấy đi, người khác ai cũng có hết."

Tần Hoan nghe thế thì mới không nói thêm gì nữa, Tần Diễm lại lên tiếng, "Mai là đêm Giao thừa, phụ thân và mẫu thân phải vào cung một chuyến, bọn ta ở trong phủ chờ họ trở về thì mới ăn tối. Cửu muội muội, lúc muội ở Cẩm Châu ăn Tết là như thế nào?"

Tần Hoan nghe thấy thế liền cười khổ, Cửu tiểu thư còn có thể ăn Tết như thế nào chứ?

"Cũng là như vậy thôi, Tam ca không vào cung à?"

Tần Diễm thở dài, "Tối mai vào cung lễ nghi phức tạp lắm, ta không muốn đi. Có điều sáng sớm mai mới có cung nhân đến ban yến, để đến lúc đó rồi tính..."

Tần Hoan hơi giật mình, hóa ra trưa nay cung nhân đến đây lại không liên quan đến chuyện yến tiệc cuối năm.

Hai huynh muội nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến thư phòng ở chính viện, Tần Diễm bước nhanh mấy bước lên mở cửa, Phục Linh đứng chờ ở bên ngoài chỉ để cho một mình Tần Hoan đi theo Tần Diễm vào trong. Vừa vào đến trong phòng liền nhìn thấy Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương đang đứng chờ sẵn.

Trịnh Bạch Thạch đã sớm nhận ra Tần Hoan là thân phận nữ nhi còn Triển Dương thì vẫn chưa. Lúc Tần Hoan đi tới, ý cười trên mặt Trịnh Bạch Thạch càng sâu hơn, còn Triển Dương nhìn thấy Tần Hoan thì liền trợn trừng đôi mắt rồi đờ ra như con gà gỗ.

"Đại bá phụ, Trịnh Đại nhân." Tần Hoan nhún người rồi lại nhìn về phía Tần Diễm, "Triển bổ đầu."

Tần Thuật gật đầu rồi chỉ vào ghế bên cạnh ý bảo Tần Hoan ngồi xuống. Còn bên này Triển Dương vẫn còn ngơ ngác nhìn Tần Hoan, có vẻ như không thể tin được Tần Hoan chính là thiếu niên mà sáng nay vừa giúp bọn họ nghiệm thi.

Tần Thuật chú ý đến Triển Dương, nhìn hắn thế liền thấy buồn cười, còn bên này Trịnh Bạch Thạch cũng nhìn Triển Dương giây lát rồi lập tức cười to, "Có điều Hầu gia không biết, Triển Dương đi theo ta đã nhiều năm, đây chính là lần đầu tiên ta thấy hắn thất thố như vậy. Ngài gặp hắn cũng đã nhiều, chắc hẳn ngài cũng biết bất cứ thời điểm nào hắn cũng không có dáng vẻ này đi..."

Tần Thuật cười nói, "Xem ra hắn bị Hoan nha đầu dọa sợ rồi."

Bị 2 người này nói xong Triển Dương mới miễn cưỡng hồi lại hồn, hắn giật giật môi rồi cũng không nói nên lời gì cả.

Ngày đó lúc hắn biết có người ngoài đến nghiệm thi thì trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ, về ra quả nhiên nghiệm ra được manh mối thì hắn chỉ còn lại lòng bội phục đối với thiếu niên gầy yếu này. Trịnh Bạch Thạch hiện tại dẫn hắn đến đây, chỉ nói là đến tìm người sáng nay đã giúp bọn họ chứ không hề nói đến tìm tiểu thư Tần thị. Hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến người hôm đó trấn định nghiệm thi rồi mổ xác chết ra đó lại là nữ tử?

"Thuộc hạ... thuộc hạ đích thật là không ngờ đến."

Mãi một lúc lâu sau Triển Dương khó khăn lắm mới nặn ra được một câu khiến cho trong phòng lại tràn đầy tiếng cười.

Trịnh Bạch Thạch cười nói, "Ta đã nói với ngươi nhiều rồi, đừng đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện của nha môn. Dung mạo Cửu cô nương như vậy mà ngươi cũng không nhận ra nàng là nữ tử, ngươi đã từng thấy thiếu niên nào đẹp như vậy chưa?"

Triển Dương không dám tùy tiện nói năng, trên mặt hắn chỉ có nỗi do dự và xấu hổ không kể siết. Lúc hắn nhìn thấy Tần Hoan thì cũng không để ý dung mạo nàng có đẹp bao nhiêu hay không, mà hiện tại nghĩ lại thì đúng là Tần Hoan mặc nam trang đúng thật đẹp hơn nhiều so với các thiếu gia công tử khác.

"Trịnh huynh, ngươi đừng có được lợi mà khoe mẽ mãi, Triển bổ đầu là phụ tá đắc lực của ngươi, nếu như tính tình hắn trăng hoa thì chỉ sợ người khổ là huynh thôi..." Tần Thuật cười giải vây cho Triển Dương, Triển Dương vừa nghe thấy thế thì vẻ mặt lập tức nghiêm trang hẳn lên, một tay nắm chặt trường đao bên hông, tư thế đĩnh đạc giống hệt một pho tượng võ sĩ.

Trịnh Bạch Thạch vẫn cười ha hả không ngớt, "Cũng phải."

Nói xong vẻ mặt ông cũng nghiêm trang lên, "Cửu cô nương, hôm nay ta đến là muốn nói chuyện với ngươi, dựa theo manh mối mà hôm nay ngươi nghiệm thi ra, Triển bổ đầu đã dẫn theo người đến xung quanh chợ Tây tìm một vòng. Quả nhiên đã tìm được quán ăn nhỏ kia, ông chủ của tiệm cơm đó nhận ra người chết, nói hôm đó vào giờ Ngọ nàng đến ăn một chén cháo cá, mà mới ăn được một nửa nàng bị hóc xương cá khiến cho bọn họ luống cuống chân tay một phen. Chính bởi như vậy nên bọn họ có ấn tượng rất sau đối với nạn nhân, ông chủ quán cơm còn nói hôm đó tâm tình nàng ta cực kỳ tốt, mặc dù bị hóc xuong đến mức đó thế nhưng vẫn rất hiền lành mà không làm loạn lên. Ông chủ vốn định miễn phí tiền của bữa cơm đó thế nhưng nạn nhân vẫn thanh toán đầy đủ tiền ăn của bữa đó, ngoài ra, chủ tiệm còn đưa ra một cái túi hương, nói là nạn nhân để quên."

Tần Hoan kinh ngạc, "Túi hương?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Đúng vậy, một túi hương có mấy đồng tiền bên trong."

Tần Hoan gật đầu, nhất thời không hỏi thêm gì nữa, Trịnh Bạch Thạch đến nhất định không phải chỉ là nói kết quả điều tra với nàng, mà nhất định là có vấn đề gì cần tìm nàng đến giải quyết...

Quả nhiên rất nhanh Trịnh Bạch Thạch nói, "Thế nhưng ông chủ cũng không biết nạn nhân đi về hướng nào, sau đó chúng ta đã điều tra ở xung quanh tiệm cơm đó rất lâu mà vẫn không tìm ra chút dấu vết nào cả."

Tần Hoan chau mày, nói cách khác thì vẫn không tìm ra chứng cứ hữu dụng có liên quan đến hung thủ.

"Cho nên ý của Đại nhân là..."

Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Cho nên lần này ta đến đây là muốn nhờ Cửu cô nương giúp chúng ta suy nghĩ lại xem có còn phương hướng gì nữa có thể đi điều tra không."

Tần Hoan nhíu mày, "Ngày ấy nghiệm thi xong thì chỉ có thể biết được hung thủ có trí tuệ hơn người, cộng thêm nơi hắn giấu xác có khả năng có bậc thang, rồi sau đó là nơi mà nạn nhân thứ 3 trước khi chết đã từng đi qua." Nói xong Tần Hoan tựa như nhớ đến cái gì, "Phải rồi, sáng nay Thế tử Điện hạ vẽ ra mấy cái vòng tròn các ngươi đã đi điều tra chưa?"

Tần Hoan nói xong nhìn sang Triển Dương, Triển Dương bị ánh mắt Tần Hoan quét đến liền dựng thẳng sống lưng, "Tra rồi, ý của Thế tử Điện hạ chính là nếu như hung thủ đã cực kỳ quen thuộc với những địa phương nằm ở vị trí khác nhau thì khả năng lớn hắn ở khoảng chính giữa những chỗ đó, có như vậy thì buổi đêm hắn đi vứt xác thì cũng không cần phải đi qua toàn bộ Hoàng thành. Khu vục trung tâm mà hôm nay Thế tử Điện hạ vẽ ra thì chúng ta cũng đã đến, thế nhưng hỏi hết mọi người rồi cũng không có ai nhớ rõ người chết cả. Mặt khác cô nương nói đến chỗ có bậc thang này chúng ta cũng nhìn rồi, chỗ đó chính là nơi náo nhiệt nhất của thành Nam, toàn bộ các cửa hàng ở ven đường đều có 2 tầng. Hôm nay chúng ta đi hỏi lần lượt thì cũng không có ai nhớ rõ người chết cả, cũng không có người nào để lộ ra bất cứ hành vi đáng ngờ nào..."

Tần Hoan nghe câu này thì trong lòng hơi trầm xuống, bất chợt nàng lại nói, "Vậy túi hương đó đâu?"

Vừa nghe thấy thế thì Trịnh Bạch Thạch quay người lại liếc nhìn Triển Dương, trên mặt 2 người đều có chút bối rối, Trịnh Bạch Thạch xoa tay, "Bên trong túi hương đó chỉ có mấy đồng tiền, hôm nay lúc về đến nha môn liền đặt ở trong đó, lúc đến đây cũng không mang theo."

Tần Hoan nghe thấy thế liền chau mày, "Ta đang nghĩ không biết trên túi hương đó có để lại dấu vết gì hay không..."

Trịnh Bạch Thạch vừa nghe liền cảm thấy tinh thần tỉnh táo lên, "Vậy đi, bảo Triển Dương quay về lấy đến đây, Cửu cô nương thông minh cẩn thận, có lẽ Cửu cô nương sẽ phát hiện ra những điều mà chúng ta không chú ý đến..."

Triển Dương nghe thấy thế lập tức vâng mệnh, chắp tay với mấy người Tần Thuật rồi đi ra ngoài.

Người này hành động quá nhanh, Tần Hoan cũng chưa thể phản ứng lại kịp thì hắn đã đi rối. Nàng nghĩ đến trên túi hương kia thật sự có manh mối hay không thì cũng còn chưa chắc lắm, nhưng hắn đi rồi thì thôi vậy. "Y phục của nạn nhân thứ 3 đã không còn, mặc dù trên túi hương chưa chắc sẽ có manh mối về hung thủ thế nhưng nhìn một cái vẫn tốt hơn là không, vất vả cho Triển bổ đầu đi một chuyến rồi."

Trịnh Bạch Thạch xua tay, "Không vất vả không vất vả, hắn quen dãi nắng dầm sương rồi, huống chi vụ án này cũng đã kéo dài quá lâu, vì phá án mà nhiều lúc hắn cơm nước không trôi rồi, phải nói là vất vả cho Cửu cô nương mới đúng."

Tần Hoan liên tục nói 'Không dám'. Trịnh Bạch Thạch liền cười tít mắt hỏi nàng, "Tần cô nương là vì học y cho nên mới biết nghiệm thu, vậy ban đầu lúc nghiệm thi cô nương không sợ hãi sao? Nếu như là các tiểu cô nương khác thì ngay cả người chết cũng không dám nhìn rồi."

Tần Thuật vừa nghe câu này liền cười rộ lên, "Trịnh huynh, câu này của ngươi ta cũng đã hỏi qua rồi."

Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Ồ? Không biết Tần cô nương đã trả lời như thế nào?"

Tần Thuật cười ha hả nhìn Tần Hoan một cái, "Con bé nói với ta một câu trong kinh Phật, 'Trong lòng không có quỷ thì việc gì phải sợ'. Trịnh huynh, ngươi nghĩ xem, đó là có ý gì..."

Trịnh Bạch Thạch nghe xong liền sửng sốt, sau đó trong mắt liền có vẻ sắc bén, "Hay, hay hay hay, hay cho một câu 'Trong lòng không có quỷ thì việc gì phải sợ'. Tần cô nương tuổi còn nhỏ mà đã hiểu thấu được đạo lý này, chẳng trách ngày đó không chỉ thấy tử thi mặt không đổi sắc mà lại còn dám yêu cầu mổ xẻ thi thể..."

Trịnh Bạch Thạch nói xong câu này thì tràn đầy thán phục nhìn Tần Hoan, "Tần cô nương có điều không biết, sáng nay sau khi Phương bá nhìn ngươi nghiệm thi xong, lúc ngươi rời đi rồi thì ông ấy nói rất nhiều câu đáng tiếc. Tiếc rằng ngươi không phải là nam nhi, nếu không chắc chắn đã trở thành một đại quan trong hình ngục rồi. Ông ấy đã nhiều năm làm ngỗ tác, thế nhưng vẫn cảm thấy ngươi lợi hại hơn ông ấy nhiều."

Tần Hoan nghe thấy thế liền cười nhạt, "Tần Hoan chẳng qua chỉ vì đã từng học y thuật thôi, không dám so sánh với Phương bá."

"Ngươi không cần phải khiêm tốn." Trịnh Bạch Thạch phất tay, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện năm xưa khiến cho trong giọng nói có chút ca ngợi, "Ngươi có biết ngươi như vậy khiến cho ta nhớ đến một người không?"

Tần Hoan đột nhiên âm thầm giật mình, "Nhớ tới một người?"

Trịnh Bạch Thạch giật giật môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tần Thuật nhìn thấy thế cũng ho nhẹ một tiếng, Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn ông ta một cái rồi chuyển đổi lời, "Ta nhớ đến một người bạn cũ, hắn từ nhỏ cũng đã là một người cực kỳ có thiên phú trong chuyện hình ngục và nghiệm thi. Mà điều cực kỳ trùng hợp chính là hắn cũng biết y thuật, mặc dù vẫn thua kém mấy vị đại phụ y thuật cao thâm thế nhưng trong chuyện nghiệm thi thì đúng là hắn cũng dùng đến y thuật..."

Sống lưng Tần Hoan căng cứng, nụ cười nhạt trên mặt nàng dưới cái nhìn của Trịnh Bạch Thạch có vẻ như không còn duy trì được nữa. Trịnh Bạch Thạch cũng không gấp mà chỉ tiếp tục nói, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn nghiệm thi thì đúng thật sự là giật nảy mình."

Một lúc sau Tần Hoan mới xua tan được nghẹn ngào trong cổ họng rồi bĩnh tĩnh hỏi, "Vậy lần này... vì sao Đại nhân không mời người đó đến hỗ trợ?"

Trịnh Bạch Thạch thở dài, ông cười khổ một cái rồi mới nói, "Sau này ông ta... sau này ông ta chết rồi, nếu không thì hiện giờ sao chúng ta lại bị làm khó như vậy chứ... Haizz..."

Trái tim Tần Hoan đập mạnh như gõ trống, nàng nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Trịnh Bạch Thạch thì nàng khẳng định người mà ông ấy vừa nhắc đến chính là phụ thân của nàng. Giọng nói Trịnh Bạch Thạch mang theo vẻ tán thưởng cực độ, cực kỳ thương tiếc về cái chết của phụ thân, như thế có phải chính là ông ta hiểu được phụ thân là bị hàm oan? Hoặc là, ông ta có biết đến nội tình của chuyện này hay không?

Tần Hoan đột nhiên trở nên liều lĩnh, vội hỏi, "Người đã chết rồi? Sao lại chết?"

Trịnh Bạch Thạch cười khổ, lại liếc nhìn Tần Thuật, có vẻ như không định nói tiếp đề tài này nữa cho nên liền khoát tay, "Chuyện cũ năm xưa, không nhắc đến cũng được, không nhắc đến cũng được..."

Trong lòng Tần Hoan cực kỳ thất vọng, còn đang định nói tiếp thì Trịnh Bạch Thạch lại hỏi nàng làm thế nào học y thuật. Tần Hoan cố hết sức để kiềm chế giọng nói lẫn biểu cảm của mình rồi vẫn giải thích theo lý do trước đây nàng vẫn luôn dùng. Như vậy, đề tài liền cách chuyện nàng muốn nói muốn hỏi ngày một xa, cứ thế khoảng 2 khắc sau Triển Dương đã đạp tuyết quay lại.

Vừa vào đến cửa thì Tần Hoan đã phát hiện ra biểu cảm của Triển Dương không đúng, ngay sau đó liền nghe thấy hắn lên tiếng, "Đại nhân, Hầu gia, Tần cô nương... Túi hương kia... không tìm thấy nữa!"

Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Mất tích rồi? Không phải là đang đặt ở hậu đường chỗ bảo lưu chứng cứ hay sao?"

Vẻ mặt Triển Dương cực kỳ nghiêm trọng, "Thuộc hạ nhớ rất rõ là để ở đâu, thế nhưng vừa rồi thuộc hạ quay về tìm thì lại không thấy đâu nữa... Thuộc hạ đã lật chuyển hết cả cái hậu đường lên một lượt rồi..."

Tần Hoan nhìn vẻ mặt Triển Dương rồi nheo mắt, "Nếu như ta nhớ không nhầm, y phục của vị cô nương kia cũng đã bị mất, hiện tại túi hương này cũng không cánh mà bay..."

Nàng vừa dứt lời thì vẻ mặt toàn bộ người trong phòng đều biến đổi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.