🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 193: Kỳ nhân của Hầu phủ

Vừa bước vào trong cửa, Phục Linh đã quan sát Tần Hoan tỉ mỉ từ trên xuống dưới, "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tần Hoan khẽ cười, "Như thế chẳng phải quá tốt sao?"

Phục Linh thở phào một hơi rồi dặn tiểu nha đầu Hoàn Nhi ở bên cạnh, "Mau, đến cửa chính, nói với Bạch Anh tỷ tỷ là tiểu thư chúng ta đã quay về rồi..."

Hoàn Nhi vâng lời chạy đi, Phục Linh lại nhìn ra ngoài cửa một cái rồi nói, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ đã về kinh rồi?"

Tần Hoan gật đầu, "Sao em lại ở trong này?"

Phục Linh trả lời, "Ban nãy Thế tử cũng ở đây, chẳng qua vừa rồi người trong cung đến cho nên Thế tử phải đến chính viện. Thế tử nói lát nữa tiểu thư sẽ được người đưa về cho nên nô tỳ mới chờ ở đây còn Bạch Anh đứng chờ chỗ cửa chính. Bởi vì cũng không biết là tiểu thư sẽ về từ cửa nào,"

Tần Hoan gật đầu, không ngờ Tần Diễm lại suy nghĩ chu toàn như vậy, biết khả năng cao nàng sẽ về từ cửa hông.

"Được, Tam ca có dặn dò sau khi ta về thì phải làm gì không?"

Phục Linh lắc đầu, "Không có, đợi lát nữa cho người đến chính viện thông báo một tiếng là được, người trong cung đến vẫn còn chưa đi."

Tần Hoan gật đầu, người trong cung đến thì không biết là có chuyện gì, tóm lại nàng cũng không tiện đến đó.

Bởi vậy nên 2 người lại quay về Tùng Phong viện, mà vừa mới đi đến lối rẽ cách Tùng Phong viện không xa thì Bạch Anh và Hoàn Nhi đã sớm chờ sẵn ở đó. Nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện thì bọn họ cùng tiến lên hành lễ, sau đó Phục Linh lại căn dặn Hoàn Nhi chạy đến chính viện thông báo một tiếng.

Hoàn Nhi đi khỏi rồi thì Bạch Anh vội hỏi, "Tiểu thư có ổn không?"

Tần Hoan gật đầu, "Điện hạ về kinh rồi, hôm nay xảy ra chút chuyện nhỏ, cũng may có Điện hạ giải quyết được rồi."

Đáy mắt Bạch Anh hơi sáng lên rồi khẽ thở phào, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Tần Hoan không nhiều lời nữa, cứ thế đi thẳng vào trong Tùng Phong viện. Buổi sáng lúc nàng ra ngoài thì trời còn chưa sáng rõ lắm, còn hiện tại mây xếp tầng tầng lớp lớp phía chân trời, gió lạnh cũng thổi ngày càng mạnh, Tần Hoan cảm thấy khả năng lớn tối nay sẽ có tuyết rơi cho nên liền nắm chặt áo choàng rồi bước nhanh hơn một chút. Về đến nơi nàng đi thẳng vào trong thay váy áo, vừa thay xong thì Tần Sương đã xông vào.

"Sáng sớm nay muội đi đâu vậy?"

Tần Sương mở to mắt nhìn Tần Hoan, quyết không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của Tần Hoan. Tần Hoan nghe thấy thế liền hơi thần thần bí bí nhìn nàng một cái, "Đi giúp nha môn nghiệm thi..."

Tần Sương sửng sốt, nhất thời trợn tròn mắt, "Cái gì? Đi nghiệm thi? Chẳng phải Tam ca dẫn muội ra ngoài à?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là Tam ca dẫn muội ra ngoài."

Tần Sương khó hiểu, "Chẳng phải Tam ca nói... nói không cho muội làm việc này hay sao? Huống hồ đây là kinh thành, chẳng lẽ ngỗ tác ở kinh thành cũng đi vắng sao? Sao có thể để cho muội đi được..."

"Muội chỉ là đến hỗ trợ thôi." Tần Hoan vừa uống trà vừa nói một câu đơn giản. Tần Sương biết nàng có thể nghiệm thi cho nên chuyện này nàng mới không cố ý giấu Tần Sương nữa.

Phục Linh đứng bên cạnh cũng nói, "Chuyện này chẳng phải quá đơn giản sao Lục tiểu thư? Chắc chắn là người khác nghiệm thi không giỏi bằng tiểu thư nhà ta."

Tần Sương nghĩ nghĩ xong cảm thấy Phục Linh nói cũng có lý, nàng đảo đảo mắt như nghĩ đến cái gì rồi nói, "Có phải vụ án kia không? Chính là mấy vụ gần đây trong kinh thành..."

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là vụ án đó."

Tần Sương vừa nghe thấy liền có chút hứng trí, "Nghiệm ra cái gì rồi? Thế có tóm được hung thủ không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Ta chỉ phụ trách nghiệm thi thôi, còn những manh mối khác phải để cho nha sai quan phủ đi tìm. Có điều đã nghiệm ra được mấy người đó chết như thế nào, có dấu vết của hung thủ để lại hay không thôi."

Tần Sương hỏi luôn, "Thế chết như thế nào? Nói thế chứ ta còn chẳng biết vụ án này là cái án gì."

Tần Hoan nhìn Tần Sương một cái rồi lắc đầu, "Tỷ vẫn không nên biết thì tốt hơn."

Tần Sương hơi kinh ngạc, "Làm sao thế? Là vụ án cực tàn nhẫn sao?"

Tần Hoan gật đầu, "Người chết đều là nữ tử."

Tần Sương theo bản năng túm thật chặt lấy cổ áo mình, "Vậy được rồi, vậy được rồi, ta vẫn không nên biết thì tốt hơn."

Trong phòng ấm áp vui vẻ, có thể nói là an nhàn hơn rất nhiều so với sự bôn ba của sáng nay. Tần Hoan uống trà nóng xong liền thấy lưng và eo hơi đau mỏi, thế nhưng nghĩ đến Yến Trì thì đại khái chút khó chịu trên người cũng tiêu tán đi vài phần. Tần Sương quan sát Tần Hoan giây lát, "Sao ta cảm thấy muội có gì đó khác khác? Có phải là đã tìm ra được chứng cứ mấu chốt rồi không?"

Tần Hoan nhìn Tần Sương với vẻ khó hiểu, không biết nàng nói khác khác là khác cái gì. Tần Sương nói tiếp, "Trên mặt muội mang theo ý cười, cả người cực kỳ dịu dàng và thoải mái. Hừ, khác hoàn toàn với cái vẻ lạnh lùng bí ẩn hàng ngày của muội."

Tần Hoan bị Tần Sương nói thế thì trong lòng chợt giật thót, nàng nghĩ nghĩ rồi nói, "Đúng là tìm được một chút dấu vết, nếu như nha sai quan phủ có thể từ đó mà điều tra ra được thì chắc hẳn sẽ tìm ra được nhiều thứ hữu dụng nữa."

Tần Sương gật đầu rồi đột nhiên lại nói, "Muội biết không, vừa rồi trong cung có người đến."

Tần Hoan cười cười, "Có nghe thấy, làm sao thế?"

Vẻ mặt Tần Sương có chút hưng phấn nói, "Có thể làm sao chứ, đó đúng là người bên trong Hoàng cung đó! Trước kia ta hoàn toàn không nghĩ đến có một ngày ta lại ở gần Hoàng cung đến như vậy. Muội nói xem người trong cung đến Hầu phủ làm gì?"

Tần Hoan phụ họa, "Có thể là liên quan đến đại yến đêm Giao thừa."

Tần Sương nhìn chằm chằm Tần Hoan, "Đại yến Giao thừa là gì? Sao muội lại biết được?"

Tần Hoan bị Tần Sương hỏi thì trong lòng hơi căng thẳng, lúc này mới nhớ ra mình có hơi bất cẩn rồi. Dựa vào tính tình của Cửu tiểu thư thì chắc chắn nàng ấy sẽ không biết những thứ này, có điều... có điều Cửu tiểu thư tốt xấu gì thì cũng đã lớn lên ở kinh thành.

"Trước kia lúc sát Tết thì Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều phải vào cung, có vẻ như trong cung thiết yến."

Tần Sương không hề nghi ngờ gì mà chỉ kinh ngạc, "Cơm tất niên hóa ra là vào cung ăn sao? Trời ạ, nếu có một ngày ta cũng có thể đi thì tốt rồi..."

Tần Hoan cười cười, đúng là quan viên có thể dẫn theo gia quyến, thế nhưng bình thường cũng chỉ dẫn theo phu nhân và hài tử của mình mà thôi. Nàng và Tần Sương Tần Tương là chắc chắn không có khả năng theo vào rồi. Nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu Tần Hoan lại hiện lên tình cảnh trước đây nàng vào cung, đến giờ nàng vẫn còn nhớ bức tường cung điện vừa cao vừa dài cùng với con đường sâu thẳm. Nàng dám khẳng định Tần Sương sẽ không thích nơi đó đâu.

"Trong những cái khác chưa nói, lễ nghi nhất định là không thiếu, tỷ sẽ không thích đâu."

Tần Sương khẽ hừ một tiếng, "Nhưng mà dù sao đó cũng là Hoàng cung, cho dù là đi xem náo nhiệt thì cũng được mà."

Tần Hoan khẽ cười rồi không nói thêm nữa, ngồi một lúc thì thấy Hồ thị dẫn theo mấy người bước vào bên trong Tùng Phong viện. Hồ thị dẫn theo Vũ ma ma, đằng sau lại có mấy nha đầu bê hộp thức ăn đến đưa cơm trưa cho Tần Hoan. Vẻ mặt Hồ thị tràn đầy vui vẻ, trông giống như là muốn đãi Tần Hoan một bữa cơm, "Hoan Nhi, Tam ca con đã nói hôm nay con vất vả quá sức rồi, mấy món ăn này là vừa nãy ta nghe nói con quay về nên mới bảo phòng bếp đi chuẩn bị, còn canh này thì đã hầm suốt từ sáng rồi. Tiện thể Sương Nhi cũng ở đây, mấy tỷ muội con cùng nhau ăn cơm đi."

Tần Hoan cảm thấy Hồ thị cực kỳ nhiệt tình, vẻ mặt Tần Sương cũng đầy khó hiểu mà nhìn sang Tần Hoan. Vốn dĩ Hồ thị đối xử với các nàng không tệ, thế nhưng đột nhiên bà nhiệt tình với Tần Hoan như vậy nhất định là Tần Hoan đã làm ra chuyện gì...

Tần Hoan và Tần Sương cùng ngồi xuống, Hồ thị vui mừng khấp khởi nhìn hạ nhân dọn xong cơm canh, "Hoan Nhi, con phải ăn nhiều một chút mới tốt, còn cả Sương Nhi cũng thế. Đại bá mẫu còn phải đi chuẩn bị cho yến tiệc ngày mai nên hiện tại phải đi luôn đây."

Tần Hoan và Tần Sương đứng lên nói lời cảm tạ, Hồ thị cẩn thận bước từng bước ra ngoài.

Hồ thị vừa đi, Tần Sương trợn mắt lên vơi Tần Hoan, "Sao lại thế?"

Sáng nay Tần Hoan đã ăn sáng rồi thế nhưng hiện tại thấy trong bụng trống trơn, có hơi sôi ùng ục lên rồi. Vì thế nàng liền ngồi thẳng xuống động đũa, "Thì ta mới nói với tỷ rồi đấy, có thể là do hôm nay ta trợ giúp được một chuyện đi."

Tần Sương lại nhìn Tần Hoan mấy cái rồi đột nhiên tiến đến ngồi sát bên cạnh Tần Hoan, sau đó vừa cầm đũa gắp thức ăn cho Tần Hoan vừa nịnh bợ, "Ta biết rồi, đi theo muội luôn luôn không tệ."

...

Bên trong Thành vương phủ, Yến Kỳ chau mày nhìn thân tín tâm phúc nhất của mình là Chung Nguyên, "Ngươi nói bọn họ đi vào Cung Thân vương phủ rồi không trở ra nữa? Sau đó Cung Thân vương Thế tử cũng đi ra?"

Chung Nguyên gật đầu, "Người hầu quay về bẩm báo như thế, bọn họ đi vào không bao lâu thì thị vệ kia liền đi ra đánh xe ngựa rời khỏi. Người hầu đã thấy rõ thị vệ kia chỉ ra ngoài một mình, sau đó khoảng 2 khắc thì Cung Thân vương Thế tử dẫn theo 2 người ra ngoài, là cưỡi ngựa mà đi, toàn bộ hành trình đều không thấy Duệ Thân Vương Thế tử và người áo trắng kia đâu."

Yến Kỳ nhíu chặt lông mày, "Sao có thể thế được? Lão Thất đến Vương phủ nhất định là gặp lão Bát, lão Bát cũng đi khỏi rồi mà lại không thấy hắn đâu? Chắc chắn hắn sẽ không đến nói chuyện Phật pháp với Cung Thân vương phi chứ?"

Chung Nguyên do dự giây lát, "Chủ tử, thật ra... cũng không phải là không có khả năng này."

Yến Kỳ nhấc chân đá Chung Nguyên một cái, "Nói chuyện Phật pháp? Có phải não ngươi tàn rồi không? Lão Thất là một tên ma vương giết người không chớp mắt, ngươi bảo hắn nói chuyện Phật pháp là đang kể chuyện cười cho ta nghe đấy hả?"

Yến Kỳ tức hộc máu, Chung Nguyên không dám cãi cọ cùng với hắn, chỉ đau khổ nói, "Nhưng Duệ Thân Vương Thế tử chạy đi đâu rồi? Sau khi Cung Thân vương Thế tử rời đi thì người chúng ta vẫn ở đó hơn nửa canh giờ, căn bản không có ai ra vào cả."

Yến Kỳ càng nhíu chặt lông mày hơn, "Nhất định là lão Thất đã rời khỏi từ lâu rồi, các ngươi toàn là lũ phế vật!"

Yến Kỳ mắng mỏ độc ác, sau đó lại khẽ cười, "Chắc chắn là lão Thất cố ý cắt đuôi bọn họ, haizz, hắn che giấu tốt thật, thế nhưng vì thế ta mới nhìn ra được thân phận của người kia chắc chắn không hề đơn giản."

Chung Nguyên cũng đến nghĩa trang cùng với Yến Kỳ, nghe thấy thế hắn cũng nhăn mày, "Sao lại không đơn giản?"

Yến Kỳ nhìn Chung Nguyên rồi nói, "Ngươi có cảm thấy người trẻ tuổi đó có chỗ nào kỳ quái không?"

Chung Nguyên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Thuộc hạ đứng ở phía sau, không nhìn rõ mặt người đó."

Vẻ mặt Yến Kỳ lạnh lùng, kỳ thật hắn cũng không nhìn thấy rõ mặt Tần Hoan, mà hiện tại nhớ lại bóng dáng đứng chỗ ngược sáng của nàng thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, "Người đó cho ta cảm giác như là một nam nhân vẫn còn chưa trưởng thành, tuổi tác cực kỳ nhỏ, trên người nét nữ tính vẫn còn rất nhiều. Quái lạ, cực kỳ quái lạ..."

Vẻ mặt Chung Nguyên khẽ biến, "Chủ tử, vậy thì chúng ta có cần tiếp tục an bài người theo dõi 2 vị Thế tử không?"

Yến Kỳ nheo mắt, lắc lắc đầu, "Lão Thất vừa quay về, nghe nói mấy việc vặt hắn đã xử lý rất tốt, còn về phần lão Bát thì hắn đúng là một chủ tử không biết nặng nhẹ. Một khi không cẩn thận làm lớn chuyện lên, ngược lại sẽ khiến cho phụ hoàng biết được ta gây khó dễ ở bên trong." Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Trước tiên cứ mặc kệ 2 người bọn hắn, chỉ cần theo dõi chặt chẽ nha môn Phủ doãn, xem 2 ngày nay bọn họ đang làm gì. Ta còn không tin chỉ với một đứa trẻ còn chưa trưởng thành kia lại có thể ngăn chặn sóng dữ thay cho Thái tử được sao?"

Yến Kỳ nói xong lại cười lạnh một tiếng, "Theo dõi gắt gao cho ta! Nhân tiện cũng phải theo dõi cả Trung Dũng Hầu phủ và Đông cung xem có liên lạc gì không. Thật không ngờ được vậy mà lão Thất lại có dây dưa với Trung Dũng Hầu phủ."

Chung Nguyên nghe thấy thế liền nói, "Điện hạ, trước đây vẫn còn chưa thành công, Duệ Thân Vương Thế tử liệu có..."

Yến Kỳ lắc đầu, "Hắn không thể nào biết được, ta cũng đã nhìn ra điều đó rồi. Hiện tại ngay cả tính mạng hắn không đáng ngại nữa thì phụ hoàng chắc hẳn sẽ giữ hắn lại kinh thành. Như vậy thì Trịnh Chí Tân ở trong Sóc Tây quân liền có cơ hội rồi."

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Yến Kỳ mới nở ra nụ cười nhạt.

...

Bóng đêm buông xuống, một bóng dáng vội vàng tiến vào điện nhỏ của Đông cung.

"Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Trịnh Bạch Thạch quỳ xuống đất hành một đại lễ, trước mặt cách ông không xa chính là Yến Trì đang ngồi sau án thư. Ánh đèn mờ ảo lúc sáng lúc tối trên bàn ánh lên trên khuôn mặt hắn, "Trịnh khanh mau đứng dậy."

Giọng nói Yến Triệt ôn hòa hiền hậu, lúc Trịnh Bạch Thạch thì cũng khẽ cười. Yến Triệt thấy thế thì đáy mắt hơi sáng lên, "Trịnh khanh tiến vào đây lúc đêm hôm thế này, chẳng lẽ là vụ án đã có tiến triển?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Vi thần đến đây đúng là để nói cho Thái tử Điện hạ biết. Sáng nay vụ án đã có phương hướng, buổi chiều Triển bổ đầu dẫn theo người gắng sức điều tra, vừa mới ban nãy đã phát hiện ra nơi mà nạn nhân thứ 3 khi còn sống đã từng đến. hiện tại đã tìm ra được không ít manh mối về hành tung của nạn nhân, chỉ cần từ đó tiếp tục điều tra liền có thể biết được ngày đó nàng đi đến những chỗ nào rồi."

Yến Triệt nghe thấy thế đáy mắt lại sáng lên, "Hả...? Vậy mà vào lúc này lại có tiến triển?"

Trong giọng nói của Yến Triệt mang theo rất nhiều kinh hỉ, Trịnh Bạch Thạch vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, vi thần đến đây chính là muốn để cho Điện hạ an tâm một chút. Mặc dù Thánh thượng nói Thái tử phải phá án trước đêm Giao thừa thế nhưng hiện tại đã có tiến triển, ngày mai trước mắt cứ khoanh vùng được phạm vi hoạt động của hung thủ, vậy thì ngày phá được án này liền sắp đến rồi."

Yến Triệt đứng bật dậy, bước ra khỏi án thư, "Đúng là như vậy, Trịnh khanh, các ngươi làm thế nào để phát hiện ra được đầu mối mới?"

Hắn vừa hỏi câu này thì trong đáy mắt Trịnh Bạch Thạch có chút gợn sóng, "Đây... đây vẫn nhờ có Trung Dũng hầu hỗ trợ."

"Trung Dũng hầu?" Yến Triệt hơi kinh ngạc, "Là có chuyện gì? Mau nói cho Bản cung biết."

Nụ cười trên mặt Trịnh Bạch Thạch ngày một sâu, "Là như thế này, bên cạnh Trung Dũng hầu có một kỳ nhân, chẳng những y thuật cao siêu mà còn có thể nghiệm thi. Sáng nay người đó đến nghiệm lại mấy thi thể một lần nữa sau đó mới tìm được đầu mối mới. Chính bởi vì những manh mối này nên Triển bổ đầu mới dẫn người đi tìm được nơi mà lúc còn sống nạn nhân đến dùng cơm, sau đó cầm bức tranh đi hỏi thì quả nhiên có người vẫn còn nhớ rõ..."

Yến Trì nhăn mày, "Kỳ nhân bên cạnh Trung Dũng hầu?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, nhưng ông vẫn chưa tiết lộ toàn bộ. Ông và Thái tử là quân thần, Trung Dũng hầu với Thái tử cũng là quân thần, mặc dù ông thấy Trung Dũng hầu hẳn sẽ không giấu diếm Thái tử thế nhưng hiện tại Thái tử vẫn chưa biết thì cứ để cho Trung Dũng hầu tự mình đến nói chân tướng thôi. Trịnh Bạch Thạch càng nghĩ thì nụ cười càng sâu, "Đúng vậy, nếu Thái tử có nghi vấn gì thì đến lúc đó cứ hỏi Trung Dũng hầu là được."

Yến Triệt nhìn ra ý của Trịnh Bạch Thạch cho nên cũng không bắt buộc, huống chi trên tay hắn còn rất nhiều công vụ, hắn chỉ quan tâm vụ án đã có tiến triển hay chưa thôi, còn cụ thể tiến triển thế nào thì hắn không có thời gian đi tra xét tỉ mỉ. Có điều trong lúc mấu chốt này đột nhiên gieo hy vọng cho hắn thì đương nhiên hắn sẽ phấn khởi và kích động không thôi, "Vậy mà ta lại không biết bên cạnh ông ta có một kỳ nhân thế này. Sớm biết thì Bản cung đã hỏi ông ta từ lâu rồi, sao còn phải chờ đến tận bây giờ chứ."

Tần Thuật không liên quan đến chuyện trong hình ngục cho nên đương nhiên Yến Triệt không thể trách tội ông ta tiến cử người quá muộn được. Trịnh Bạch Thạch nghe thấy thế liền cười nói, "Có điều Thái tử Điện hạ không biết, kỳ nhân này mới chỉ đến kinh thành cách đây không lâu. Cho nên nếu Điện hạ hỏi Hầu gia từ sớm thì chắc hẳn ông ta cũng không có cách nào cả."

Căn bản lòng hiếu kỳ của Yến Triệt không sâu, thế nhưng Trịnh Bạch Thạch nói thế đột nhiên lại khiến hắn quan tâm, "Lời này của Trịnh khanh là có ý gì? Người đó mới được Trung Dũng hầu thu nhập về dưới trướng à?"

Trịnh Bạch Thạch nghĩ đến dáng vẻ của Tần Hoan thì lại úp mở, "Điện hạ nói như vậy thì cũng không sai, nếu Điện hạ không vội thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp người đó mà thôi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.