Tần Hoan gật đầu, "Phải, dáng vẻ của Vương phi không giống với đệ tử nhà Phật bình thường, ban nãy ta thấy bà ấy có cảm giác không còn chút sức sống nào. Giống như là trong lòng bà đã không còn chút chấp niệm nào vậy, chỉ cần gió thổi một cái liền bay mất."
Yến Trì năm lấy tay nàng, "Lúc còn trẻ Vương phi cũng là một người khuynh sắc khuynh thành, Phó thị cũng là một danh gia vọng tộc. Sau này... sau hơn 20 năm Vương phi đều đã thanh tâm quả dục, nếu như không có Phật pháp bầu bạn thì có lẽ đã không chống đỡ nổi rồi."
Phu quân chết thảm vì mưu nghịch, nhà mẹ đẻ hoàn toàn bị san phẳng, Tần Hoan nghĩ đến đây thì trong lòng liền run rẩy. Phụ mẫu Tần Hoan chết oan cho nên nàng vẫn còn có chấp niệm báo thù, thế nhưng Cung Thân vương mưu nghịch chết thảm chính là gieo gió gặt bão. Nếu là người biết giảng đạo lý thì sẽ biết chuyện này không thể trách cứ bất kỳ ai, còn đối với Cung Thân vương phi mà nói, bà chỉ có thể ôm một tia tàn niệm để sống qua hơn 20 năm này.
"Có vẻ như Vương phi đối xử với ngài cực kỳ tốt."
Yến Trì gật đầu, "Vương phi cực kỳ thân thiết với phụ vương ta cùng với mấy vị Vương thúc, bọn họ lúc còn nhỏ đều chơi cùng nhau lớn lên. Sau này xảy ra biến cố rồi thì phụ vương ta cũng đã từng chăm sóc Vương phi và Yến Ly một chút."
Tần Hoan gật đầu, "Nếu như ngài không nói thì ta còn không biết nguyên nhân của mấy chuyện này."
Yến Trì cười cười, "Sau này có lẽ vẫn còn dẫn nàng đến Cung Thân vương phủ, đương nhiên nàng sẽ còn biết nhiều hơn nữa."
Tần Hoan mím môi, "Hay là đừng đến nữa, đừng quấy rầy Vương phi thanh tu.:
Một tay Tần Hoan được Yến Trì nắm lấy, còn một tay kia nàng vẫn cầm chặt cây trâm gỗ, Yến Trì nhìn thoáng qua cây trâm rồi nói, "Bốn chữ này cực kỳ tốt..."
Tần Hoan cúi đầu, khẽ mở bàn tay ra, bốn chữ 'bạc đầu không rời' liền hiện ra rõ ràng hơn.
"Vương phi tặng nàng cái này, ngoại trừ thích nàng thì cũng bởi vì nàng là cô nương đầu tiên ta dẫn đến gặp bà ấy. Đương nhiên Vương phi đã nhận ra cho nên cây trâm gỗ này cũng tượng trưng cho lời chúc phúc của bà ấy với ta và nàng. Nàng phải cất giữ thật kỹ."
Tần Hoan mở to mắt, sau đó lại nhìn thoáng qua cây trâm, nhất thời cảm thấy trên mặt hơi nóng, "Là có ý này sao?"
Yến Trì cười lớn rồi nhéo nhéo lòng bàn tay Tần Hoan, "Nếu không thì nàng cho rằng là vì sao chứ? Vương phi suốt bao nhiêu năm nay đều không có người ngoài nào đến thăm, nếu có thì cũng chỉ có phụ vương và ta, hoặc là mấy vị Vương thúc và đường huynh khác thôi."
Tần Hoan trợn tròn mắt, đột nhiên lại cảm thấy không hiểu sao cực kỳ khó xử, nàng không muốn phơi bày tình cảm của nàng và hắn ra trước mặt mọi người, hôm nay còn chưa công khai vậy mà đã bị Cung Thân vương phi nhận ra được. Yến Trì thấy nàng vẻ mặt hơi sợ sệt ngoài ý muốn, lại hơi ngu ngơ giống như chưa lấy lại được tình thần thì hắn cười càng lớn hơn nữa. Bình thường Tần Hoan luôn trầm tính cẩn thận, thế nhưng đến việc này thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương biết e thẹn biết bối rối. Yến Trì cười cười, tình yêu thương tràn ngập trong lòng, hắn ôm chặt lấy Tần Hoan vào lòng.
Tần Hoan giãy giụa nhưng không sao giãy được ra, nàng liền tức giận, "Chẳng trách ngài muốn dẫn ta đến Vương phủ, nhất định ngài đã biết trước chỉ cần vừa gặp mặt thì Vương phi sẽ nhận ra..."
Yến Trì cười rung cả người, "Để cho Vương phi nhìn ra thì có làm sao?"
Tần Hoan vốn định nói tiếp thế nhưng nghĩ lại một chút thì nàng lại thấy lời Yến Trì nói cũng không phải là không có lý. Mặc dù tính tình Cung Thân vương phi cực kỳ lãnh đạm thế nhưng vẫn đủ khiến cho người ta cảm thấy bà rất ân cần thân thiết, để bà ấy biết được thì hình như cũng không sao cả.
Yến Trì chờ đợi giây lát, "Sao nào? Tức giận à?"
Tần Hoan nhếch nhếch môi, "Có cái gì phải giận?"
Yến Trì hơi kinh ngạc lùi lại buông nàng ra, nhìn nàng một cái quả nhiên phát hiện trên mặt nàng vậy mà lại có một nụ cười nhạt nhẽo, vì thế đáy mắt hắn hơi ánh lên, "Nàng đổi ý rồi à?" Nàng muốn cho hắn công khai sao?
Tần Hoan nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, "Thật ra cũng không phải..."
Yến Trì liền nheo mắt, "Vậy thì nàng định thế nào?"
"Giữa ta và ngài, đều không phải là có chuyện gì mờ ám mà không thể phơi bày ra trước mặt mọi người." Tần Hoan nhìn thẳng vào Yến Trì, đôi mắt cực kỳ trong trẻo, "Hiện giờ tạm che giấu chẳng qua chỉ là kế tạm thời thôi, đối với ngài thì Vương phi cũng không phải là người ngoài cho nên đương nhiên không có gì phải ngại."
Yến Trì thấy nàng nói thẳng liền giơ tay ra xoa xoa gò má nàng, dần dần ánh mắt hắn cũng trở nên sâu thẳm, "Đương nhiên ta sẽ chiều theo ý nàng, có điều... trong kinh thành có nhiều mắt nhiều miệng không sạch, ta chỉ lo lắng nàng bị người ta nhìn trúng..."
Tần Hoan vốn là sửng sốt, sau đó liền dở khóc dở cười nói, "Sao có thể chứ?"
Yến Trì khẽ hừ một tiếng, "Vậy chuyện trong Túy Hương lâu là thế nào?"
Tần Hoan trợn trừng mắt, trong lòng biết chuyện của nàng đương nhiên hắn cũng biết cho nên liền không định giấu diếm. Nàng trực tiếp kể tóm tắt lại chuyện ngày hôm đó, nghe xong hắn nhíu mày, "Hóa ra chuyện này cũng có nàng tham dự vào."
Chuyện Thành vương bị thua một vố cũng náo loạn không ít nên đương nhiên Yến Trì cũng có nghe đến, nhưng hắn không ngờ lúc xảy ra chuyện Tần Hoan cũng có mặt. Đột nhiên ánh mắt Yến Trì nghiêm nghị hẳn lên, "Sau này gặp phải tranh chấp bè phái giữa Thành vương và Thái tử, nàng không thể nhúng tay vào đó."
Tần Hoan biết Yến Trì đang lo lắng cái gì liền nói, "Ta hiểu ý của ngài là gì..."
Yến Trì lắc đầu, "Không, nàng còn chưa hiểu, tranh chấp trong Hoàng gia còn tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng."
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc đó của Yến Trì, trong lòng Tần Hoan biết hắn cực kỳ lo lắng cho nàng nên chỉ biết gật đầu, "Ta biết, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Yến Trì liền thở dài, "Nếu như thật sự có một người sắp chết đặt ở trước mặt nàng thì chắc chắn nàng vẫn cứu. Nếu như không cứu thì đã không phải là nàng nữa rồi." Dừng một chút Yến Trì lại nói, "Cho nên nàng xem đi, đây cũng chính là cơ hội cho người khác nhìn trúng nàng."
Tần Hoan lắc đầu, "Ta sao có thể là người dễ thay lòng đổi dạ như vậy?" Yến Trì nhìn Tần Hoan, còn chưa kịp mở miệng thì Tần Hoan lại nói tiếp, "Còn nữa, còn ai có thể tuấn mỹ vô song hào hoa phong nhã sánh bằng Điện hạ ngài?"
Yến Trì đột nhiên ngây ngốc, hắn lại kéo nàng ôm vào lòng, "Còn gì nữa?"
Tần Hoan đảo mắt, "Cũng không ai có thân thủ tuyệt thế, trung thành gan dạ sánh được với Điện hạ."
Yến Trì càng siết chặt vòng tay, "Còn nữa không?"
Tần Hoan mím môi, giọng nói đột nhiên trở nên thật sự nghiêm túc, "Quan trọng nhất là, không ai so với Điện hạ có thể biết được lòng ta, Điện hạ hiểu ta bảo vệ ta, Điện hạ yêu..."
Tần Hoan mải mê nói, thế nhưng còn chưa nói xong thì nụ hôn của Yến Trì đã đè xuống môi nàng. Nụ hôn này không hề nhẹ như nước giống ban nãy, hắn siết chặt nàng vào trong lòng, vừa công thành đoạt đất vừa di chuyển bàn tay ở khắp sau lưng nàng. Một lát sau bàn tay hắn dần dần hướng xuống mông nàng, nhưng chưa kịp chạm đến thì đột nhiên Tần Hoan bắt được tay hắn rồi đẩy ra ngoài. Nàng thở hổn hển ngước mắt lên nhìn, thấy trong đôi mắt hắn giờ đây đã tràn ngập dục niệm khiến cho nàng hơi sợ hãi, lập tức lùi ra ngồi sát vào thành xe không dám động đậy nữa.
Ánh mắt nóng bỏng của Yến Trì nhìn chằm chằm vào nàng giây lát rồi đột nhiên hắn nghiêng người qua ôm lấy nàng trở lại. Hai người kề cận bên nhau, nàng cảm nhận được nhịp tim hắn đang nhảy cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm hô hấp quá gấp rút của hắn thì đã trực tiếp khiến cho mặt nàng nóng rực lên.
"Lần sau, tốt nhất nàng nghĩ ra thêm nhiều mấy câu nữa."
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên trên gáy nàng khiến cả người nàng run rẩy, một lúc sau nàng mới phản ứng lại được lời hắn nói có ý gì.
Nàng thay đổi tư thế, tìm một vị trí thoải mái nhất để nằm yên trong lòng Yến Trì, cả trái tim nàng còn tràn đầy ngọt ngào.
Nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Yến Trì, có thể người được hơi thở trên người hắn, đột nhiên khiến nàng lại nhớ lại mấy đêm liên tiếp nàng nhớ đến hắn. Nỗi khổ sở vì chỉ mong nhớ mà không thể gặp được vẫn còn đọng lại trong tim nàng, vì thế cái ôm ấm áp này càng khiến cho nàng thêm trân trọng. Nàng nhớ mong hắn đến vậy thế nhưng khi gặp lại nàng lại không thể hiện ra mình quá mức vui mừng, chỉ có mỗi bản thân nàng biết nàng nhớ hắn đến mức nào mà thôi. Nghĩ đến đây đột nhiên trong lòng nàng lại sinh ra một ham muốn và khao khát được thân mật hơn nữa với Yến Trì, trước đây nàng không hiểu chuyện tình cảm làm gì, không biết yêu nhau sâu đậm rồi sẽ thế nào, nhưng đến hôm nay nàng đã hiểu được, những chuyện về tài tử và giai nhân xưa tương tư nhau thành bệnh đều là sự thật. Tần Hoan hít sâu một hơi rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vừa đúng lúc đó thì xe ngựa đã dần dần ngừng lại. Tần Hoan biết, đã đến cửa Trung Dũng Hầu phủ rồi.
Tần Hoan vốn là phải rời khỏi cái ôm của Yến Trì, thế nhưng đến hiện tại nàng lại có chút không nỡ rồi.
Nàng chỉ muốn ôm hắn lâu hơn chút nữa, đột nhiên có một tiếng mở cửa vang lên kèm theo giọng nói rõ ràng mạch lạch của Phục Linh.
"Bạch thị vệ? Tiểu thư có ở trong xe ngựa không?"
Toàn bộ dục niệm của Tần Hoan ngay lập tức tan biến hết, nàng ngay lập tức đẩy Yến Trì ra rồi ngồi thẳng người lên sửa sang lại y phục. Những động tác này của nàng lưu loát như nước chảy mây bay nhưng vẫn có thêm phần bối rối. Yến Trì thấy thế thì vừa không cam lòng nhưng vừa thấy nàng rất xinh đẹp đáng yêu nên hắn cười ngày một tươi hơn. Cũng chính khoảnh khắc này, Phục Linh đã đi đến bên cạnh xe ngựa.
"Tiểu thư? Tiểu thư có ở bên trong không?"
Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì một cái, khẽ cúi người đi về hướng cửa xe, nhưng vừa đi được một bước thì nàng chợt ngừng lại. Nàng xoay người lại đến bên cạnh Yến Trì, nghiêng người ghé sát vào tai hắn nói mấy chữ với tốc độ cực nhanh.
"Tim ta không phải đá, không thể tùy tiện lăn."
Nói xong câu này thì tốc độ xuống xe của nàng còn nhanh hơn thế nữa.
Màn xe vừa rơi xuống, Yến Trì theo bản năng vươn tay ra định túm lấy nàng thế nhưng tay mới giơ lên được 1 nửa thì bóng dáng Tần Hoan đã biến mất khỏi tầm mắt hắn rồi. Màn xe lắc lư, thần thức Yến Trì cũng có chút hoảng hốt, tim ta không phải hòn đá tròn, không thể tùy tiện cho người khác lăn đi được, nếu như ta lựa chọn chàng thì sẽ không thiếu quyết đoán, sẽ mạnh mẽ kiên cường tiến về phía trước, cũng sẽ không để tâm đến người khác nữa.
Đôi mắt phượng của Yến Trì khẽ nheo lại, khóe môi lại từ từ cong lên. Trong xe ngựa vẫn còn hương vị trên người nàng, bên tai hắn vẫn văng vẳng hơi thở của nàng, Yến Trì vươn tay ra rồi lại lập tức siết chặt nắm đấm lại, dục niệm ban nãy khó khăn lắm mới áp chế xuống được thì bây giờ lại trào dâng lên mạnh mẽ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]