Vừa ra khỏi cửa chính Phật đường, Yến Trì liền nói, "Ngày mai Vương phi có đến cung yến không?"
Yến Ly vươn vai, "Không đi, năm nào mẫu phi cũng không đi. Ta cũng đang suy nghĩ xem có nên đi hay không." Nói xong Yến Ly lại quay đầu nhìn thoáng qua, "Năm mới đến rồi, ta vẫn nên ở lại trong phủ thôi."
Tần Hoan đi đằng sau nghe được, trong lòng lại hơi nhúc nhích.
Giao thừa hàng năm trong cung đều thiết đại yến, Hoàng thân Công tước cùng với toàn bộ quan lại từ Tứ phẩm trở lên đều phải dẫn theo gia quyến vào trong cung dự yến. Việc này là bày tỏ ơn huệ của Hoàng gia đối với quần thần, năm ngoái nàng cũng từng vào cung với phụ thân.
Phụ thân làm quan ở kinh thành 3 năm, cũng đã nhiều lần vào cung dự tiệc, thế nhưng bởi vì Tần Hoan không thích cảnh tượng trong cung cho nên đến tận năm ngoái nàng mới vào cung lần đầu tiên. Sau đó đến ngày đầu xuân tháng 3 nàng được khâm định trở thành Ung vương phi, cho nên vì tạ ơn nên nàng cũng lại vào cung thêm vài lần nữa. Có điều trong ấn tượng của nàng, nàng chưa từng gặp mặt Yến Ly chứ đừng nói Yến Trì...
Yến Trì nghe thấy thế thì quả nhiên liền nói, "Cũng nhiều năm rồi ta chưa quay về ăn Tết, đương nhiên trốn không được rồi."
Yến Ly liền vui cười ra mặt, "Vậy lúc đó Thất ca ra về sớm một chút nhé, ta chờ ngươi đi uống rượu..."
Dứt lời Yến Ly lại nói tiếp, "Hiện giờ chúng ta đi đâu?" Sau đó hắn nhìn sang Tần Hoan, "Cửu cô nương muốn làm gì?"
Hiện tại Tần Hoan chỉ muốn quay về Hầu phủ, cho dù Yến Trì và Yến Ly muốn đi đến đâu thì thân phận của nàng cũng không tiện đi theo. Yến Trì nhìn Tần Hoan giây lát, có vẻ như nhìn ra suy nghĩ của nàng liền nói, "Ta phải đưa nàng ấy quay về đã, nàng không tiện ở bên ngoài quá lâu."
Yến Ly há miệng không nói được câu nào, "Vậy mà nói đi Túy Hương lâu..."
Yến Trì cười cười, "Ngươi đi trước đi, lát nữa ta đến sau."
Yến Ly cười rộ lên, "Được, ta đây đưa các ngươi ra ngoài."
Yến Trì gật đầu, nhìn Bạch Phong giây lát. Bạch Phong hiểu ý liền đi thẳng ra cửa chính, sau đó Yến Trì mới nói, "Hắn đi đánh xe, chúng ta đi ra từ cửa hông, người của Thành vương chắc chắn vẫn đứng chờ ở bên ngoài."
Yến Ly giật mình sau đó liền dẫn Yến Trì và Tần Hoan đi ra hướng cửa hông. Cửa hông của Cung Thân vương nằm ở phía Tây của phủ, đi được một đoạn thì cảnh trí lại tiếp tục trở nên ảm đạm, đến cửa rồi Yến Ly tự mình ra mở cửa, "Đáng tiếc, Cửu cô nương không thể đi cùng chúng ta. Cửu cô nương, sau năm mới chúng ta ra ngoại thành săn thú du xuân không?"
Tần Hoan khẽ cười, "Thân phận của ta có nhiều bất tiện, đến lúc đó nếu như có thể đi được thì đương nhiên là rất tốt."
Yến Ly cười híp mắt, còn ngoài cửa Bạch Phong đã đánh xe chạy đến đây.
"Chủ tử, mấy người bọn họ quả nhiên không động tĩnh."
Thành vương sắp xếp người đi theo đến đây chỉ đơn giản là vì muốn biết rõ ràng rốt cuộc Tần Hoan có thân phận gì, ban nãy bọn họ thấy chỉ một mình Bạch Phong ra ngoài cho nên vẫn tưởng rằng Yến Trì muốn ở lâu trong Cung Thân vương phủ nữa mới không đuổi theo. Không ngờ là Yến Trì lại đi cửa hông, cũng bởi vì Cung Thân vương phủ quanh năm không có ai lui tới cho nên ngay cả đầy tớ trong phủ cũng không biết rõ ở đây có mấy cửa ra vào.
Yến Trì nghe thế liền gật đầu rồi nhìn sang Yến Ly, "Hiện tại bọn ta đi trước."
Yến Ly gật đầu, "Được, ta 2 khắc sau sẽ xuất phát, có lẽ vừa kịp Thất ca đến Hầu phủ xong vòng lại Túy Hương lâu."
Yến Trì không nhiều lời nữa, trước khi lên xe ngựa Tần Hoan nhún người chào Yến Ly sau đó cũng vén rèm bước lên.
Rất nhanh xe ngựa đã từ từ chuyển động.
Xe vừa lăn bánh thì Tần Hoan cũng cúi xuống nhìn trâm gỗ ở trong tay áo. Cây trâm này chính là dùng loại gỗ mun vàng tốt nhất để làm ra, mặc dù vậy nhưng lại dùng một tạo hình cực kỳ tao nhã tầm thường để khắc ra. Nếu so sánh với đồ bằng vàng hay ngọc thì cũng không tính là đáng giá, thế nhưng không biết tại sao, Tần Hoan lại cảm thấy cây trâm trong tay mình cực kỳ không đơn giản như thế...
Nhìn cây trâm này có vẻ đã được làm ra từ rất nhiều năm trước rồi, mấy chữ 'Bạc đầu không rời' đã bị mài mòn không ít, có lẽ chính là cây trâm mà bình thường Cung Thân vương phi yêu quý nhất, hiện giờ bà ấy lại lấy ra tặng nàng.
"Mỗi lần gặp Vương phi, bà ấy đều cài cây trâm này, có vẻ như là thường xuyên đeo."
Yến Trì nhìn ra được nghi hoặc của Tần Hoan cho nên khẽ giải thích một câu, Tần Hoan ngập ngừng, "Ta cảm thấy hôm nay hơi đường đột, lại còn mang đi vật mà Vương phi yêu thích..."
Yến Trì nghe thế liền cười cười, "Không phải băn khoăn gì cả, Vương phi thích nàng cho nên mới tặng nàng."
Tần Hoan thở dài, "Vương phi nói không biết sau này có gặp mặt nữa không là ý gì?"
Vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại, "Đã rất nhiều năm rồi Vương phi chưa hề bước ra khỏi Vương phủ."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, một người cho dù có thích thanh tịnh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào cứ ở mãi một chỗ mười năm như một được?"
"Nàng có biết chuyện của Cung Thân vương phủ không?"
Đột nhiên Yến Trì hỏi khiến cho trong lòng Tần Hoan hồi hộp, nàng lắc đầu, "Không biết."
Trong ấn tượng của Tần Hoan, bắt đầu từ khi nàng nhập kinh thì đã không hề nghe thấy tên tuổi của Cung Thân vương phủ, lại cộng thêm nàng cũng ít khi ra ngoài, tôi tớ bên người chỉ có mấy người cho nên cũng không có cơ hội nghe được chuyện về Hoàng thất. Lúc nàng vừa vào Vương phủ, nhìn thấy quanh cảnh bên trong liền có chút suy đoán rồi, hiện tại Yến Trì nói như vậy thì trong lòng Tần Hoan cũng đã có chút thấu hiểu, xem ra Cung Thân vương phủ chính xác là một Vương phủ không bình thường...
Vẻ mặt Yến Trì tối sầm, giọng nói cũng có chút nặng nề, "Là chuyện của 20 năm trước, vào thời điểm đó ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa nhớ được gì còn Yến Ly thì còn nằm trong tã lót. Phụ thân của Yến Ly là Cung Thân vương lúc đó là người cạnh tranh lớn nhất đối với vị trí Thái tử. Đương kim Thánh thượng khi đó vẫn chỉ là Lạc Thân vương, 2 người bọn họ là huynh đệ chung một mẹ, ngày đó Tiên đế vẫn luôn do dự giữa không biết chọn ai. Về sau cuối cùng thì Tiên đế cũng ra quyết định, sắc lập Lạc Thân vương thành Thái tử rồi cấp cho Cung Thân vương một chỗ đất phong cực kỳ tốt là Sở Châu..."
Tần Hoan chau mày, nàng có biết Sở Châu, còn gần kinh thành hơn so với Dự Châu, là một nơi cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
"Sau đó thì sao?" Tần Hoan hỏi câu này xong trong lòng cũng có một loại dự cảm chuyện sau đó đảm bảo sẽ không tốt đẹp gì.
Quả nhiên Yến Trì kể tiếp, "Lúc ấy ngoài mặt Cung Thân vương chỉ giả vờ đồng ý phán định này, thế nhưng ngay lúc ông ấy lên đường đến Sở Châu thì đã liên hợp với quân đội đóng binh ở kinh thành để mưu nghịch bức vua thoái vị."
"Lúc đó người chưởng quản binh mã ở kinh thành chính là ca ca của Cung Thân vương phi Phó Thành Nghiệp. Cung Thân vương và Phó Thành Nghiệp mưu đồ bí mật, cơ hồ như là đã công phá được tuyến phòng thủ của thành Lâm An, thế nhưng may mà lúc đó Thái tử đang chưởng quản Cửu thành Binh mã ty cho nên mới có thể ngăn cản được mấy ngày. Đợi cho đến lúc quân tiếp viện ở phía Tây đến thì Cung Thân vương mới rơi vào kết cục bị đánh lui. Ông ta dẫn theo Phó Thành Nghiệp cùng với đám tàn quân rút lui xuống phía Nam, cuối cùng bị dãy núi Phong Lôi ở phía Bắc của Sở Châu chặn lại. Hai phe giao chiến gần như là toàn quân đều bị diệt, ngay cả Thái tử bị trọng thương, đợi đến lúc quan cứu viện đuổi tới thì chính là đã cứu được Thái tử ra từ trong đống người chết."
Tần Hoan nghe thấy thế liền kinh tâm động phách, mưu nghịch bức vua thoái vị, đây chính là đại tội phải tru di cửu tộc!
"Cung Thân vương thì sao?" Tần Hoan vội hỏi.
Vẻ mặt Yến Trì hơi âm trầm, "Đã chết, Cung Thân vương dùng một mũi tên lửa tẩm dầu cây ngô đồng khiến cho cả dãy Phong Lôi cháy lớn, có rất nhiều thi cốt binh lính cũng đều không tìm được, Cung Thân vương cũng vậy."
Tần Hoan chép chép miệng, trong lúc này nói không nên lời.
Yến Trì giơ tay lên xoa xoa 2 gò má nàng, "Trước lúc hành động thì Cung Thân vương đã dẫn Cung Thân vương phi và Yến Ly đến Sở Châu. Khi sự việc xảy ra Cung Thân vương phi và Yến Ly lập tức trở thành tù nhân bị áp giải về kinh, sau đó do Thái tử không đành lòng cho nên chỉ giam giữ bọn họ trong Vương phủ 1 năm. Sau 1 năm đó Thái tử đăng cơ thành Đương kim Thánh thượng cho nên ra một lệnh ân xá, mặc dù vậy Vương phi cảm thấy mình vẫn là một tội nhân cho nên bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa hề ra khỏi phủ. Ngược lại Yến Ly cứ thế không tim không phổi mà lớn lên, chuyện này trôi qua càng lâu thì người nhớ rõ cũng không nhiều nữa thế nhưng triều đình và Hoàng thất thì lại không bao giờ quên. Bởi vậy nên Yến Ly cũng không thể kế thừa tước phong của Cung Thân vương, cả đời này cũng chỉ có thể làm Thế tử mà thôi."
Nỗi kinh ngạc trong lòng Tần Hoan thật lâu chưa tiêu tán, chẳng trách, chẳng trách cửa phủ Cung Thân vương phủ đầy bụi bặm, chẳng trách cảnh trí bên trong hiu quạnh, chẳng trách Cung Thân vương phi vô dục vô cầu chỉ mong làm bạn cùng với thanh đăng cổ Phật, chẳng trách Yến Ly thỉnh thoảng trong giọng nói cũng có chút mất mát. Hiện tại toàn bộ nghi vấn đã được giải vậy mà trong lòng Tần Hoan lại như có cái gì đè nặng khiến cho hít thở không thông. Lúc mới thấy Yến Ly chỉ thấy hắn mặc y phục đỏ cứ tùy tùy tiện tiện cà lơ phất phơ, ai có thể ngờ rằng thực ra hắn lại lớn lên trong tình trạng này.
Trong Hoàng gia, trong kinh thành, có chuyện lớn thế này đè lên đầu, người ngoài sẽ dùng ánh mắt thế nào mà nhìn Yến Ly chứ?
"Đương kim Thánh thượng quả là người nhân từ." Tần Hoan không thể không cảm thán một câu.
Yến Trì không gật đầu cũng không phủ định, hắn chỉ lãnh đạm, "Thái hậu cực kỳ thích Yến Ly, thường xuyên gọi Yến Ly vào cung thăm bà. Ban đầu bà cũng trách Cung Thân vương thế nhưng về sau tuổi tác càng lớn thì trí nhớ cũng có chút hỗn loạn, chỉ nhớ được những chuyện khiến cho mình vui vẻ mà thôi. Chính vì vậy nên người khác lại không ai dám làm gì Yến Ly cả."
Tần Hoan cẩn thận tiêu hóa tin tức giây lát, hóa ra trong chuyện này Thái hậu mới đúng là có công đầu.
Nghĩ đến đây Tần Hoan lại nhớ lại lúc cùng vơi Tần Diễm gặp Yến Ly ở bên ngoài Dự Châu, khi đó Tần Diễm chủ động hành lễ, thái độ của hắn cũng rất cung kính. Hóa ra là bởi vì có Thái hậu sau lưng cho nên Yến Ly vẫn còn giữ được danh hiệu Thế tử.
"Hóa ra còn có chuyện này, chẳng trách hôm nay..."
Yến Trì gật đầu, "Ta biết trong lòng nàng còn rất nhiều nghi vấn cho nên mới nói hết ra với nàng. Đối với các bậc trưởng bối thì chuyện này vẫn còn nằm trong ký ức, còn những người trẻ tuổi thì đa phần chỉ là được nghe kể lại mà thôi, hoặc là như Tam ca nàng là con cái nhà Công hầu cho nên mới biết được nhiều hơn một chút. Bao nhiêu năm nay Vương phi đã trở thành đệ tử tục gia, tính tình Yến Ly lại khoa trương, lúc hành động lại chẳng suy nghĩ gì mới khiến cho các trưởng bối không hề yêu thích, chỉ có Thái hậu là thương yêu hắn. Thế nhưng những chuyện này cũng không tính là gì, chủ yếu là do Yến Ly và Vương phi không có chút lòng muốn tranh quyền đoạt lợi nào cho nên mới sống yên ổn được đến giờ. Có điều quá vất vả cực nhọc cho Vương phi rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]