Nói đến đây, Yến Ly liền dẫn Yến Trì ra khỏi viện đi về phía Đông. Tần Hoan đi theo Yến Trì, ánh mắt nàng lại quan sát bên trong Vương phủ.
Càng đi về hướng Đông thì quanh cảnh ngày càng xanh tốt, từng chậu từng chậu tùng lùn được đặt dọc theo hành lang, khiến người ta cảm thấy rất lịch sự và trang nghiêm. Rất nhanh Tần Hoan đã thấy được 4 hầu nô đang đứng chăm sóc vườn hoa bên cạnh, thấy Yến Ly bước đến liền quỳ xuống hành lễ. Yến Ly phất tay rồi quay sang Tần Hoan nói, "Cửu cô nương chê cười rồi, trong phủ không thường xuyên có người đến, mà mẫu phi ta lại là người không thích náo nhiệt cũng không hỏi đến thế tục cho nên có rất nhiều nơi trong phủ này bị bỏ hoang rồi."
Không biết tại sao lúc Yến Ly nói ra câu này thì Tần Hoan lại cảm thấy được hắn nghiêm túc đứng đắn lên đôi chút. Đây vốn là chuyện bình thường, thế nhưng chút đứng đắn nghiêm túc này lại khiến cho trong lòng Tần Hoan hơi buồn bã, người như Yến Ly nên vĩnh viễn cà lơ phất phơ như lúc nàng mới gặp hắn mới đúng. Vừa dứt lời thì đôi mắt Yến Ly lại nheo lại, hắn cười cười, đuôi mắt lại ánh lên một tia giảo hoạt như hồ ly, "Cơ mà dù cho có hoang phế thế nào chăng nữa thì cũng còn tốt chán so với chỗ của Thất ca, đợi sau này Cửu cô nương đến rồi biết ngay..."
Tần Hoan trợn mắt, ngược lại nàng quay sang nhìn Yến Trì. Yến Trì từ chối cho ý kiến, hắn chỉ yên lặng bước đi mà không nói câu nào.
Tần Hoan cụp mắt xuống cười cười, nàng đến Cung Thân vương phủ chính là bất đắc dĩ, đương nhiên nàng sẽ không đến Duệ Thân Vương phủ.
Nói đến đây thì đã thấy một sân viện xuất hiện ở trước mắt, càng đến gần thì Tần Hoan càng thấy nhiều tôi tớ hơn, bọn họ mặc y phục chỉnh tề, màu sắc cũng nhã nhặn, mặc dù họ đang làm công việc của mình nhưng lại không hề phát ra âm thanh nào. Nhìn thấy mấy người Yến Trì xuất hiện, bọn họ lập tức cung kính hành lễ, Tần Hoan nhìn mấy người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh này thì đột nhiên cảm thấy được mấy cảnh sắc hoang phế phủ bụi ban nãy nàng nhìn thấy đều chẳng tính là gì cả, ngay cả toàn bộ hoa cỏ trong Vương phủ này có chết khô thì dù sao chỗ này vẫn là phủ đệ của Thân vương.
"Mẫu phi đang làm gì?" Yến Ly đi thẳng vào bên trong viện, lúc đến cửa hắn mới hỏi một câu.
Một tỳ nữ ở hàng đầu lập tức đứng dậy, nàng nhanh nhẹn tiến đến rồi khẽ nói, "Vương phi đang sao chép kinh văn ở bên trong Phật đường."
Yến Ly gật đầu, "Đi vào bẩm báo một tiếng, Thất ca đã đến rồi."
Tỳ nữ kia gật đầu, nàng bước vào căn phòng bên trái rất nhanh.
Tần Hoan liếc mắt một cái, phát hiện ra bố trí ở trong viện này cực kỳ thanh tịnh, mặc dù trời đã vào Đông thế nhưng cây cối bên trong vẫn không hề bị cái lạnh làm cho tiêu điều. Mặc dù trong viện không thấy đóa hoa nhỏ nào thế nhưng lại có không ít phong lan, đối diện có 5 gian nhà, mỗi gian đều có diện tích rất lớn, bố trí lại rất lịch sự tao nhã và tinh tế. Bên trái có một cổng tròn, Tần Hoan nhìn xuyên qua thì thấy bên trong đó lại có một tiểu viện, trong viện có 3 gian phòng chính, tỳ nữ kia vừa nói Phật đường thì chính là ở chỗ đó.
Tỳ nữ vừa vào xong, Yến Ly đứng ngoài không nhúc nhích, "Nơi mẫu phi thanh tu thì không muốn bị quấy rầy, ngay cả ta cũng không được phép tùy tiện ra vào." Nói xong hắn lại nhìn Yến Trì, "Có lẽ mẫu phi cũng không ra ngoài đâu, gần đây bà ấy muốn sao chép rất nhiều kinh văn đưa đến chùa Pháp Hoa ở ngoài thành."
Hắn vừa dứt lời thì tỳ nữ ban nãy đã đi từ cửa Phật đường ra, Yến Ly vốn tưởng rằng nàng nói mẫu phi không muốn gặp mặt bọn họ thế nhưng không ngời tỳ nữ vừa dừng lại thì đằng sau đã có một bóng người đi đến.
Yến Ly tặc lưỡi, "Chậc chậc, hôm qua lúc ta về đây thì mẫu phi cũng không ra ngoài gặp ta, nếu như ta không xông vào thì cũng không thể gặp được bà ấy..." Nói xong hắn nói giọng như oán hận, "Thất ca mới là người mà mẫu phi thương yêu."
Yến Trì bật cười, hắn bước đến gần cổng tròn, đi được mấy bước quay lại mà Tần Hoan vẫn chưa hề nhúc nhích, hắn liền nhắc nhở, "Theo ta."
Tần Hoan căn bản còn đang nghĩ có nên tiếp tục đóng giả thuộc hạ của Yến Trì hay không, thế nhưng thái độ của Yến Trì rất rõ ràng, nàng thấy Vương phi mà không hành lễ thì mới thật sự là thất lễ cho nên đành phải đi theo. Yến Ly lắc đầu rồi cũng cùng 2 người bọn họ đi vào.
Cánh cửa Phật đường cực kỳ nghiêm trang, Tần Hoan vừa ngước lên đã nhìn thấy một nữ tử trung niên đứng ở phía trước hầu tỳ áo xanh.
Lúc thấy rõ được dung mạo của người đó, bước chân Tần Hoan thậm chí hơi dừng lại, nàng đã gặp qua nữ tử trung niên khá nhiều, Giang thị, Lâm thị, Đại bá mẫu Hồ thị, ai cũng đều là những mỹ nhân, thế nhưng người trước mắt này lại hoàn toàn không như vậy.
Toàn thân bà ấy đều không đeo nữ trang, trên đầu đầy tóc đen chỉ dùng một cây trâm gỗ để cài lên, trên người bà cũng mặc một bộ váy áo màu trắng thuần cộng với một áo choàng hơi cũ màu xanh đậm. Bà chỉ lẳng lặng đứng ở trước cửa Phật đường như vậy, ánh mắt rõ ràng đã quét qua người Tần Hoan thế nhưng hoàn toàn không mang theo chút áp lực nào. Tần Hoan nhìn bà, thấy ngũ quan của bà cực kỳ tinh xảo, bởi vì bà không chú ý đến chăm sóc cho nên trên mặt khá nhiều nếp nhăn, thế nhưng đây cũng không phải điều mà Tần Hoan băn khoăn nhất. Tần Hoan nhìn bà, cảm thấy dung mạo của bà có chút mờ nhạt, màu sắc của y phục trên người bà quá đơn điệu, càng làm tô điểm thêm khí thế hờ hững không màng sự đời của bà. Bà đứng thản nhiên trước cửa Phật đường, sống lưng thẳng, mặt mày như họa, ánh mắt mơ hồ nhìn về xa xăm hệt như khí chất của bà lúc này, giống hệt một làn khói thanh tịnh đẹp đẽ, chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ lập tức bay đi mất.
Tần Hoan theo bản năng bước chậm lại, có vẻ như vì cố tình muốn chiêm ngưỡng dung mạo của Cung Thân vương phi.
Đồng thời, Yến Trì cũng thả chậm bước chân, thu lại khí thế sắc bén bức người của mình, ngay cả Yến Ly cũng không còn vẻ cười đùa cợt nhả như mọi ngày nữa.
"Bái kiến Vương phi." Yến Trì chắp tay hành lễ, "Đã hơn 1 năm không gặp, Vương phi có mạnh khỏe không?"
Cung Thân vương phi nhìn Yến Trì, ánh mắt bà vốn hơi hờ hững, cộng thế vẻ mặt không màng thế tục liền khiến cho người ta cảm thấy cả người bà rất xa cách. Bà giơ tay lên, "Về rồi, về rồi là tốt."
Bà vừa cất lời, ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ không màng thế tục, không hề giống một trưởng bối Vương phi đang nói chuyện mà chỉ giống như bạn bè cũ cùng hàn huyên tâm sự với Yến Trì mà thôi. Yến Trì đứng thẳng lên, quan sát Cung Thân vương phi giây lát, "Sắc mặt Vương phi so với lần trước đã tốt lên khá nhiều, thân thể đã khỏe hơn rồi đúng không?"
Cung Thân vương phi gật đầu, "Phải, Phật pháp từ bi, phù hộ ta tốt lên nhiều rồi."
Giọng nói của bà cực lãnh đạm, nói xong lời này liền quan sát Yến Trì, "Phụ thân con có khỏe không?"
Yến Trì gật đầu, "Năm nay phụ vương con không quay về, ở phía Tây không ổn lắm, sức khỏe ông ấy không tệ, chỉ nhớ đến người mà thôi."
Tần Hoan cảm thấy lúc Yến Trì nói chuyện cũng có chút cẩn thận từng li từng tí, giọng nói cùng đè xuống thấp hơn. Đợi hắn nói xong thì Cung Thân vương phi cũng gật đầu, "Khỏe là tốt rồi, ta cũng nhớ đến ông ta." Nói xong bà lại nhìn Tần Hoan ở đằng sau Yến Trì, "Vị này là..."
Yến Trì quay người lại, "Đây là Cửu cô nương của Tần phủ, chính là cô nương nhà đệ đệ ruột của Trung Dũng hầu."
Cung Thân vương phi ra vẻ đã hiểu rõ, Tần Hoan tiến lên trước hành lễ, "Tần Hoan bái kiến Vương phi."
Mặc dù nàng mặc nam trang, thế nhưng lại nhún người hành lễ theo kiểu nữ nhi, Cung Thân vương phi vẫn chưa lập tức trả lời mà nhìn quan sát nàng trên dưới một cái sau đó mới nhẹ nhàng nói, "Được, đứng dậy đi."
Nói xong bà nhìn quanh một chút, vẻ mặt rốt cuộc cũng có chút gợn sóng, "Không biết con đến, ta nhất thời còn chưa chuẩn bị lễ vật."
Vừa nói bà vừa nhìn ngó xung quanh, có vẻ như đang nghĩ xem có thể lấy cái gì ra làm lễ vật. Thế nhưng trên cổ lẫn trên tay bà đều trống rỗng thì còn có thể lấy cái gì ra làm lễ vật cho nàng được chứ?
Đột nhiên Cung Thân vương phi lại nhìn sang Tần Hoan, sau đó bà khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo cây trâm gỗ đang cắm trên búi tóc của mình xuống rồi vươn tay ra, "Qua đây, cho con này, đừng ghét bỏ."
Trâm cài vừa rút ra thì tóc trên đầu Cung Thân vương phi liền rơi tán loạn xuống dưới, vừa lúc gió lạnh thổi qua khiến cho toàn bộ tóc tai của bà tung bay trong gió. Chỉ chớp mắt đã khiến cho người ta có cảm giác rằng bà sẽ thuận theo chiều gió mà bay đến Tây thiên.
Tần Hoan hơi hoảng hốt, "Vương phi thế này là đãi ngộ quá mức với Tần Hoan rồi, Tần Hoan không dám..."
Cung Thân vương phi nhìn Tần Hoan, vẻ mặt bà không hề thay đổi, giọng nói có vẻ như lại càng dịu dàng hơn, "Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất dẫn khách lạ đến trước mặt ta, con cứ nhận lấy đi, sau này không biết chúng ta có còn cơ hội gặp mặt nữa hay không."
Lời này khiến cho đáy lòng Tần Hoan thêm hồi hộp, Yến Trì nhìn thoáng qua Cung Thân vương phi rồi nói với nàng, "Nhận lấy đi."
Yến Ly cũng lên tiếng, "Cửu cô nương không cần khách khí, mẫu phi rất ít khi yêu thích ai, bà ấy thích cô nương nên mới tặng đó."
Yến Trì và Yến Ly đều đã nói như vậy thì nàng liền mím môi rồi tiến lên phía trước đưa 2 tay ra nhận lấy cây trâm gỗ. Trên thân trâm vẫn còn lưu lại hơi ấm trong lòng bàn tay của Cung Thân vương phi, Tần Hoan nhận lấy, không hiểu sao cảm thấy chút thương tâm, "Đa tạ Vương phi."
Nàng lại cúi người thi lễ lần nữa, Cung Thân vương phi khẽ gật đầu nhưng trên mặt không hề có ý cười. Bà quay sang nhìn Yến Trì, "Lần này khi nào thì con rời kinh?"
Yến Trì cười cười, "Lần này chắc là không thể đi được rồi."
Hắn vừa nói xong thì vẻ mặt của Cung Thân vương phi ngay lập tức trầm mặc, nhưng chỉ phút chốc sau bà lại thở dài, "Phụ thân con thích ở phía Tây, con cũng lớn lên ở bên đó, vẫn nên quay về phía Tây mới tốt."
Yến Trì liền trả lời, "Con ở lại kinh thành thì có thể thường xuyên đến thăm Vương phi rồi."
Cung Thân vương phi nghe thấy thế liền lắc đầu, "Không cần phải đến thăm ta, ta đã có thanh đăng cổ Phật làm bạn thế là đủ rồi. Tiểu Thất, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình." Nói xong bà liếc mắt nhìn Yến Ly giây lát, "Giúp ta để ý đến A Ly là được rồi."
Yến Ly đứng bên cạnh bĩu môi, ra vẻ ấm ức không phục.
Yến Trì cười gật đầu, "Vương phi yên tâm, hắn cũng trưởng thành rồi."
Cung Thân vương phi không trả lời, bà nhìn Tần Hoan giây lát rồi hờ hững nói, "Được rồi, các con đi đi."
Yến Trì nghe thấy thế liền lùi lại phía sau một bước hành một đại lễ, Tần Hoan cũng đứng sau nhún người. Đến lúc nàng ngẩng lên thì Cung Thân vương phi đã quay người đi vào trong Phật đường, tóc sau lưng bà vẫn còn bay phấp phới, bước chân nhẹ nhàng không hề phát ra tiếng động. Bóng lưng bà cứ đi xa dần xa dần rồi rất nhanh liền biến mất ngay sau khi vào cửa.
Tần Hoan nắm chặt lấy trâm gỗ trong tay, bây giờ nàng mới cúi xuống nhìn thì thấy bên trên cây trâm có khắc 4 chữ 'Bạc đầu không rời'. Tần Hoan sửng sốt, trong lòng lại có cảm giác rất thương tâm, bản thân nàng là một người không hề tùy tiện đồng cảm thương hại người khác, mặc dù Cung Thân vương phi làm bạn cùng thanh đăng cổ Phật thế nhưng vẫn là Cung Thân vương phi cao quý. Không hiểu tại sao Tần Hoan chỉ nghe thấy vài câu nói của bà ấy liền cảm thấy hơi đau lòng, cộng thêm cái trâm cài tóc này nữa càng khiến cho nàng xót xa hơn.
"Đi thôi..." Yến Trì thở dài, hắn đứng thẳng đĩnh đạc, dáng vẻ thoải mái hoàn toàn khác với lúc nói chuyện cùng với Cung Thân vương phi.
Tần Hoan đi theo sau Yến Trì ra ngoài, đi được mấy bước liền quay lại nhìn, thế nhưng chỉ tấy bên trong cánh cửa mở hé là một vầng sáng u ám. Đột nhiên nàng cảm thấy sống lưng hơi lạnh, nhìn thêm lần nữa thấy được Phật đường nho nhỏ, thế nhưng nàng không hề thấy Phật tổ từ bi mà ngược lại cảm giác như Phật đường này giống hệt một cái lồng sắt giam giữ Cung Thân vương phi cả đời ở trong này.
Thở dài một hơi, Tần Hoan liền đi theo Yến Trì bước nhanh ra khỏi cổng tròn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]