🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 191: Cung Thân vương phi (1)

"Cung Thân vương phủ?" Tần Hoan kinh ngạc nói, "Sao lại đến chỗ này?"

Yến Trì cong môi cười, giúp nàng sửa lại vạt áo, "Ta vừa mới về kinh, muốn đến đây bái kiến Vương phi."

Tần Hoan chớp chớp mắt, "Ngài đến bái kiến Vương phi, dẫn ta theo làm gì?"

Vương phi đó chính là Cung Thân vương phi, là thúc mẫu của Yến Trì đương nhiên hắn phải đến bái kiến. Thế nhưng thân phận của Tần Hoan sao có thể đến gặp Vương phi được? Mà ngay cả bước vào trong Cung Thân vương phủ thôi cũng đều rất không thuận tiện rồi.

Thấy Tần Hoan cực kỳ không đồng ý thế nhưng ý cười trên mặt Yến Trì lại càng sâu hơn, "Nếu nàng không đến đây cùng ta thì người theo dõi đằng sau sẽ thấy thế nào?"

Nói xong Yến Trì hất hàm ý chỉ người đi theo đằng sau, lúc này Tần Hoan mới nhớ ra ban đầu vì sao phải lên xe ngựa cùng với Yến Trì. Ngay lập tức nàng kinh ngạc, "Người của Thành vương vẫn còn đi theo?"

Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên rồi." Nói đến đây thì xe ngựa đã dừng hẳn lại.

Yến Trì vén màn xe lên, nói một câu "Theo ta" rồi lập tức nhảy xuống xe.

Tần Hoan cũng chẳng còn cách nào khác nên đành đi xuống theo, vừa xuống đã thấy Bạch Phong tiến lên gọi cửa.

Cung Thân vương phủ nằm ở phía Đông của thành Lâm An, bởi vì ở sát với Hoàng thành cho nên cũng hơi xa so với Trung Dũng Hầu phủ. Tần Hoan vừa bước xuống xe ngẩng đầu lên liền thấy tòa phủ đệ này còn to lớn bề thế hơn cả Trung Dũng Hầu phủ. Chỉ hai cánh cửa lớn sơn son thôi đã nguy nga rộng lớn hơn rất nhiều rồi, thế nhưng nàng quan sát tỉ mỉ lại một chút, không hiểu tại sao lại cảm thấy bậc cửa này lại có chút không hợp lý lắm.

Bạch Phong vỗ vỗ vài cái lên cửa xong, chẳng bao lâu sau đã có người ra mở cửa. Một tiểu đồng đứng bên trong, vừa trông thấy Yến Trì đã nhíu mày, "Ngươi là vị nào? Đến tìm ai?"

Yến Trì thấy tiểu đồng này vẻ mặt ngây thơ, không nhận ra hắn thì hắn cũng không hề tức giận mà chỉ khẽ nói, "Thế tử các ngươi đang làm gì?"

Tiểu đồng nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, "Thế tử mới quay về lúc rạng sáng, hiện tại vẫn còn đang ngủ."

Bạch Phong thấy tiểu đồng này đúng thật là không có khả năng nhận diện người liền lập tức lên tiếng, "Đây là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ, đến để bái kiến Vương phi, ngươi còn chưa mời Thế tử vào trong à?"

Tiểu đồng ngạc nhiên, "Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ?"

Thấy Yến Trì vẫn cười nhạt nhìn mình thì tiểu đồng mới phản ứng kịp, hắn vội vàng lùi về phía sau rồi quỳ xuống hành lễ, "Bái kiến Thế tử Điện hạ."

Yến Trì lại cười cười rồi khoát tay áo, "Đứng dậy đi."

Nói đến đây hắn cũng nâng bước tiến vào, tiểu đồng kia ngơ ngác nhìn Yến Trì đi ngang qua người mình rồi sau đó mới phản ứng kịp, hắn đứng dậy đóng cửa phủ lại. Tần Hoan đi theo sau lưng Yến Trì, chứng kiến cảnh này khiến cho nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Chỗ này là Cung Thân vương phủ, là phủ đệ của Thân vương đó, đường đường là phủ đệ của Thân vương thì ít nhất cũng phải có vài thị vệ canh gác ngoài cửa mới đúng, sao lại chỉ có mỗi một tiểu đồng? Lại còn là một tiểu đồng cực kỳ chất phác không nhanh nhẹn nữa, chưa kể tốc độ mở cửa của tiểu đồng đó không nhanh, nhìn thấy người đến còn có vẻ như hơi kinh ngạc. Xem ra Cung Thân vương phủ cũng không có người thường xuyên lui tới.

Nghĩ đến đây Tần Hoan không khỏi nhớ đến những hiểu biết trước đây của nàng về Hoàng thất.

Trước khi phụ thân nàng vào kinh, nàng vẫn luôn đi theo phụ thân ra ngoài, khoảng cách của nàng cách xa thành Lâm An vạn dặm còn chưa nói, Hoàng thất lại càng xa không thể với tới cho nên lúc đó nàng hoàn toàn không biết gì về Hoàng thất cả. Ngoại trừ lúc ở Dự Châu nàng biết rõ Dụ Thân vương, còn các vị Vương gia khác thì chỉ nghe nhắc nhiều đến Duệ Thân Vương. Duệ Thân Vương tiếp quản Sóc Tây quân trấn thủ phía Tây Bắc, bất kể là dân chúng địa phương hay là quan viên thì đều coi vị này là Thần bảo vệ cho nên trong ngày thường cũng nhắc đến nhiều một chút. Còn những Thân vương khác thì Tần Hoan được nghe nói rất ít.

Sau khi đến kinh thành rồi thì nàng mới biết nhiều hơn một chút về Hoàng thất, đến lúc được chỉ định làm Ung Vương phi thì nàng cũng đã vào cung vài lần. Thế nhưng trong trí nhớ của nàng thì vị Cung Thân vương này có vẻ như cực kỳ ít xuất hiện trong những lời mà nàng nghe được hàng ngày. Nếu so sánh thanh danh của Cung Thân vương với mấy vị quyền thế hiển hách khác ở kinh thành như Quốc công phủ thì cũng không bằng, thậm chí còn kém hơn cả Trung Dũng Hầu phủ.

Lại suy nghĩ một hồi, Tần Hoan chỉ nhớ rằng vị Cung Thân vương này dường như cũng đã tạ thế rồi.

Vừa đi vừa suy nghĩ, dưới sự dẫn dắt của Yến Trì thì cả mấy người bọn họ đã càng đi càng sâu vào trong Vương phủ trên hành lang gấp khúc. Càng đi thì lông mày Tần Hoan càng nhíu chặt lại.

Vương phủ này rất rộng rãi, cảnh trí có vẻ không tệ thế nhưng hiện tại Tần Hoan chỉ nhìn thấy vườn hoa bên cạnh một hành lang khác hoàn toàn héo úa, cỏ dại hoành hành, có vẻ như rất lâu rồi không có ai đến xử lý. Đoàn người đi vào bên trong rất lâu rồi vậy mà chẳng hề gặp bất kỳ thị vệ hay tôi tớ nào của Vương phủ cả, khắp nơi đều toát lên vẻ hoang vu lạnh lẽo, yên lặng khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Cuối cùng thì Tần Hoan cũng phát hiện ra lúc nàng đứng ở cửa phát hiện ra điều gì không đúng rồi, mặc dù cửa lớn của Cung Thân vương phủ quý khí vạn phần thế nhưng bụi bặm lại bám thành từng mảng dày. Ban đầu Tần Hoan không cảm thấy gì thế nhưng khi vào được bên trong phủ, nhìn thấy cảnh tượng hoang vu này thì mới phản ứng lại được.

Theo lý thuyết thì ngay cả Cung Thân vương không còn tại thế nữa thì ít nhất vẫn còn có Vương phi và Thế tử là Yến Ly nữa, sao lại trở nên tiêu điều đến như vậy?

Lại đi tiếp qua một trung đình, rốt cuộc cũng có tiếng người phát ra. Rất nhanh sau đó có một bóng người từ bên trong cồng tròn đi ra...

Lộ Vân bất thình lình nhìn đấy nhóm người Yến Trì đi đến đây thì ngay lập tức dừng chân lại, "Điện hạ?"

Sau khi kinh ngạc giây lát thì Lộ Vân mới nhớ ra phải hành lễ, "Bái kiến Điện hạ..."

Yến Trì khẽ cười, "Chủ tử nhà ngươi đâu?"

Lộ Vân trả lời, "Mới vừa thức dậy." Truyện được đăng ở Wat..tpad by HeLiX

Yến Trì gật đầu, "Dẫn đường đi..."

Lộ Vân vội vàng xoay người quay lại, Tần Hoan liếc nhìn thấy cảnh tượng xung quanh chỗ này tươi sáng hơn nhiều, phong lan trong vườn đã được tu sửa qua, cây tùng lùn ở bên con đường lát đá xanh cũng được người ta cắt tỉa gọn gàng. Trong lòng Tần Hoan lấy làm kỳ lạ, nàng đi thẳng theo sau Yến Trì vào một sân viện, chỗ này có vẻ như là chủ viện trong phủ, chiếm diện tích rất lớn. Mới vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng nói bên trong, "Lộ Vân, có phải Thất ca đến không..."

Lộ Vân vội vàng đáp lời, "Chủ tử, đúng là Điện hạ đã đến rồi."

Nói đến đây đoàn người đã tiến vào trong, Tần Hoan vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Yến Ly lười biếng đứng dựa vào cửa, hắn vẫn mặc y phục màu đỏ, tóc tai rối tung buông xõa trên vai, đôi mắt hắn hơi híp, trên mặt vẫn còn vẻ mê mang chưa tỉnh ngủ, có vẻ như chỉ mới vừa bước xuống từ trên giường...

"Sao ngươi biết là ta đến đây?"

Yến Trì vừa bước vào đã cười cười rồi hỏi một câu, Yến Ly vừa ngáp vừa nói, "Ngoại trừ Thất ca thì còn có ai..."

Chưa dứt lời thì Yến Ly liếc mắt một cái thấy bóng người áo trắng đi đằng sau Yến Trì, mặc dù Bạch Phong cũng mặc toàn màu trắng thế nhưng 2 bóng người màu trắng này lại khác nhau. Bạch Phong toàn thân toát lên vẻ tiêu sái linh hoạt, còn Tần Hoan lại giống như một khối ngọc tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh tuyết, vừa xinh đẹp vừa tươi sáng đến cực điểm. Yến Ly ngay lập tức đứng thẳng người lên, "Cửu cô nương?"

Yến Trì đứng lại ở ngay cạnh cửa, Tần Hoan lại có chút xấu hổ mà tiến lên nhún người hành lễ, "Bái kiến Thế tử Điện hạ, ta cứ thế tùy tiện vào phủ, thật sự là thất lễ rồi."

Yến Ly vừa nghe thấy lời này thì đột nhiên cười rộ lên, hắn vung tay, "Cái gì mà thất lễ hay không thất lễ chứ, Cửu cô nương thật sự là quá khách khí rồi!" Nói xong hắn lại đi ra khỏi cửa, "Hôm nay trang phục của Cửu cô nương thật sự là... cực kỳ tuấn tú nhé!"

Tần Hoan đứng thẳng lên, có chút bất đắc dĩ, Yến Ly lại nói, "Sao lại thế? Sao Thất ca lại dẫn ngươi đến đây? Mà sao ngươi lại phải ăn mặc như vậy? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là ngươi vụng trộm trốn ra ngoài chơi bời nên bị Thất ca tóm lại?"

Yến Trì tức giận, "Tưởng ai cũng chỉ nghĩ đến chơi bời giống ngươi hả."

Tần Hoan vội vàng giải thích, "Hôm nay ta đi giúp Tam ca một chuyện, bởi vì có nhiều bất tiện cho nên mới đành phải mặc nam trang, ban nãy gặp chút phiền toái nhưng may mắn có Điện hạ đến giải vây..."

Yến Ly đảo đảo mắt, trên mặt hắn có chút tò mò, "Sáng nay Thất ca phải vào cung... Sao lại vừa khéo gặp mặt?"

"Cũng không phải là vừa khéo gặp gỡ." Yến Trì liền tóm tắt chuyện gặp Tần Hoan buổi sáng, rồi lại nhắc đến Thành vương xông đến nghĩa trang thế nào. Yến Ly vừa nghe vừa trợn tròn mắt, một lúc sau mới lắc lắc đầu, "Chuyện này thật đúng là không đơn giản."

Nói xong hắn lại nhìn Tần Hoan, rõ ràng là ám chỉ chuyện Thái tử và Thành vương tranh đấu nhau.

Tần Hoan khẽ cười, "Điện hạ an tâm, ta đã biết rồi."

Yến Ly gật đầu rồi lại cười, "Nhưng mà cũng chẳng còn cách nào, ngươi chính là cô nương của Tần phủ."

Nói xong Yến Ly lại nhìn 2 người, "Hai người các ngươi đã ăn cơm trưa chưa? Ta mới vừa ngủ dậy, hay là chúng ta đến Túy Hương lâu ăn một bữa? Hiện tại trong phủ cũng chẳng làm được ra món gì chúng ta thích ăn cả..."

Yến Trì lắc đầu, "Ta đã đến đây rồi, đương nhiên phải bái kiến Vương phi trước."

Yến Ly vươn vai, nghe thế liền thở dài, "Lúc sáng sớm ta đã đến gặp mẫu phi, mẫu phi vẫn còn đang niệm kinh, hiện tại không biết bà ấy đã ra ngoài hay chưa. Thất ca không cần phải giữ mấy cái xã giao này đâu..."

Yến Trì cười khổ rồi trực tiếp ra lệnh, "Dẫn đường đi."

Yến Ly chẳng còn cách nào khác nên đành phải nhún vai nói, "Được rồi, các ngươi chờ ta một chút, dáng vẻ này của ta mà gặp mẫu phi thì chắc chắn bà ấy sẽ mắng ta." Vừa nói xong thì hắn đã chạy biến vào trong phòng.

Yến Trì lắc lắc đầu, chỉ biết đứng chờ ở bên ngoài. Tần Hoan tiến lên một bước khẽ hỏi, "Ngài đi gặp Vương phi, ta không cần đi đúng không?"

Yến Trì khẽ cười, "Con người Vương phi tốt lắm, nàng không phải ngại."

Tần Hoan muốn nói lại thôi, với tính cách của nàng thì mọi sự đều luôn có chừng mực. Yến Ly cũng không phải là người quá thân quen với nàng, cho nên Cung Thân vương phi lại càng không. Hiện tại nàng tùy tiện đến đó cùng với Yến Trì, mặc dù chỉ vì trốn tránh sự theo dõi của Thành vương thế nhưng dù sao cũng không thể quá mức thất lễ được.

"Yên tâm, quả thật không có gì đáng ngại đâu."

Yến Trì lại nói thêm câu nữa, Tần Hoan nghe xong thì mới gật đầu. Mặc dù tính tình nàng hòa nhã, thế nhưng một khi đã thật sự để người khác ở trong lòng, hoặc là bằng hữu tốt, hoặc là người yêu thì cũng cần phải có thời gian. Ngay cả trước đây nàng với Nhạc Ngưng thì cũng không có chuyện vừa mới gặp mặt đã kết thành bạn bè tâm giao. Mà trước khi đặt người ta vào trong lòng thì ban đầu nàng đều phải tự giữ đúng lễ nghi và chừng mực, vừa không quá thân cận mà cũng không khiến người ta phiền lòng. Hôm nay đến Cung Thân vương phủ xem ra đã phá vỡ thói quen của nàng rồi...

"Khi ta còn nhỏ thì Vương phi đã chăm sóc ta rất chu đáo, cho nên một khi ta về kinh thì nhất định sẽ đến gặp bà ấy."

Yến Trì giải thích một câu, trong lòng Tần Hoan liền kiên định hơn, không vì cái gì khác, nàng chỉ cần tin tưởng Yến Trì là được rồi.

Rất nhanh sau đó Yến Ly đã bước từ trong phòng ra, đầu tóc rối tung của hắn đã búi lên một nửa, hắn cũng mặc thêm một lớp áo nữa ra ngoài bộ áo đỏ, cả người không còn dáng vẻ lười biếng ban nãy nữa, tinh thần đã nhanh nhẹn lên rất nhiều rồi, "Được, bọn ra liền đến xem xem mẫu phi đang làm gì, nếu như bà vào Phật đường rồi thì chúng ta liền không cần phải đến gặp bà nữa." 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.