🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 198: Sùng Minh điện

Lý Mục Vân mặc quan phục màu tím đỏ, ông ta bước lên trước vài bước đến bên cạnh Tần Thuật. Ông liếc mắt nhìn qua người tiểu cô nương có vẻ như không phản ứng kịp vẫn đang quay lưng về phía mình liền cười rộ lên rồi mới chắp tay cúi người thi lễ với Tần Thuật.

"Hầu gia, không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Tần Thuật thấy Lý Mục Vân thì trong mắt hơi sáng lên, "Lý Đại nhân cũng vào cung giờ này à? Ta còn tưởng rằng phải muộn một chút Lý Đại nhân mới đến."

Lý Mục Vân cười khổ, "Đợi lát nữa chỉ sợ là càng đông người cho nên hơi gấp rút."

Nói đến đây, thấy Tần Hoan quay người lại thì ánh mắt ông mới rơi lên trên người Tần Hoan, "Vị này chính là Cửu tiểu thư của Tần phủ?"

Đáy mắt Tần Thuật liền sáng lên, đương nhiên ông hiểu lời này của Lý Mục Vân là có ý gì. Chuyện Tần Hoan giúp nha môn nghiệm thi có lẽ ông ta cũng đã biết cho nên liền cười rồi gật đầu, "Đúng vậy." Nói xong liền quay sang Tần Hoan, "Hoan nha đầu, đây là Đại Lý Tự khanh Lý Đại nhân, còn không mau hành lễ?"

Tần Hoan cụp mắt xuống, cúi người quy củ hành lễ. Nàng không lên tiếng cho nên ai cũng đều cảm thấy nàng là người cực kỳ hướng nội.

Lý Mục Vân cười cười, khẽ giọng nói, "Trịnh Đại nhân đều đã nói cho ta biết rồi, thật sự không ngờ được Cửu cô nương lại lợi hại đến như vậy."

Tần Hoan ngước mắt lên, nàng lạnh lùng liếc nhìn Lý Mục Vân một cái. Trước đây ở cửa thành chẳng qua chỉ là tùy ý nhìn sơ qua mà thôi, còn hiện giờ đã chân chính gặp được vị Lý Đại nhân này rồi. Nếu như phụ thân vẫn còn trên đời thì làm sao hiện giờ ông ta có được địa vị của phụ thân chứ?

Tần Hoan chỉ nhìn Lý Mục Vân một cái rồi lại cụp mắt xuống, còn Lý Mục Vân quan sát Tần Hoan trên dưới sau đó thì nụ cười lại càng tươi hơn, "Cửu tiểu thư chẳng những y thuật cao minh mà dung mạo lại càng phi phàm thoát tục. Tần phủ thật đúng là mảnh đất địa linh nhân kiệt."

Lời này của Lý Mục Vân khiến cho mặt mũi Tần Thuật tràn ngập ý cười. Ông nhìn Tần Hoan sau đó lại nhìn nữ nhi nhà mình rồi khẽ nói, "Lý Đại nhân, mặc dù Hoan Nhi chỉ giúp một chuyện nhỏ thôi thế nhưng chuyện này đừng để cho người ngoài biết được."

Lý Mục Vân ra vẻ đã hiểu rõ, "Hầu gia yên tâm, hạ quan đã hiểu rồi."

Nói xong Lý Mục Vân lại nhìn về phía cửa cung rồi cười nói, "Được rồi, hạ quan không chậm trễ Hầu gia nữa, mời Hầu gia đi trước."

Tần Thuật gật đầu sau đó mới dẫn theo mọi người bước vào cửa cung, Lý Mục Vân đi cách vài bước phía sau đoàn người. Chẳng bao lâu sau lại nghe thấy có người khác gọi tên Lý Mục Vân, ông ta liền đi qua một chỗ khác ở bên cạnh.

Gió lạnh thổi đến, Tần Hoan ngước mắt lên nhìn liền thấy chẳng biết từ lúc nào đã có từng bông tuyết tung bay trong gió, dưới đất lẫn trên trời dần dần đã phủ một màu trắng xóa.

Tần Hoan hít sâu một hơi, ánh mắt nàng trở nên trầm tĩnh kiên định, không một ai có thể nhìn ra được chút hận thù hay đau khổ nào của nàng.

Đi 20 bước mới đến sát cửa cung, ở bên ngoài đã có mấy người đứng chờ. Mấy người Tần Thuật đi đến liền có 2 nam tử trung niên mặc quan phục Tứ phẩm nhận ra ông ta nên khiêm nhường mời ông vào trước. Tần Thuật không thể từ chối nên đành phải dẫn mọi người vào trước.

"Bái kiến Quốc công gia..."

Tần Thuật cùng với 2 nhà quan kia đồng thời hành lễ, lúc ngẩng lên thì trên mặt liền khẽ nở nụ cười, "Quốc công gia đến rồi..."

Mặc dù Tần Hoan đã từng vào cung thế nhưng nàng cũng chưa gặp mặt nhiều những vị quyền quý cấp cao trong kinh thành, nghe thấy danh hiệu này nàng liền ngước mắt lên, đằng trước chính là một lão giả mặc hoa phục xanh đậm dẫn theo 5-6 người tiến đến.

Tần Hoan nhìn lão giả kia thì thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là đã từng gặp mặt ở đâu. Thấy thế Tần Triều Vũ ở bên cạnh nàng liền nhắc nhở một câu, "Đây là Tống Quốc công, tiểu nữ nhi của ông ta là Uyển phi trong cung, mẫu thân của Ngũ Hoàng tử."

Tần Hoan vừa nghe câu này thì mới giật mình, hóa ra đây chính là Tống Quốc công, tổ phụ của Tống Nhu!

Có thể là trước đây nàng đã từng gặp vị Quốc công gia này rồi cho nên mới vừa nhìn là đã thấy quen mắt. Tống Quốc công Tống Nghiêm đi ở đằng trước, phía sau là phụ thân của Tống Nhu là Tống Tích cùng với phu nhân và 3 vị nhi tử. Tần Hoan liếc nhìn, có cảm giác bọn họ cũng không phải nhân vật cực kỳ xuất sắc gì cho nên liền cúi gục mặt xuống.

Tống Nghiêm nhìn Tần Thuật cười hề hề thì cũng chắp tay, "Hầu gia, không ngờ Hầu gia lại đến sớm hơn chúng ta."

Vốn dĩ nhóm người Tống Nghiêm đến sau thế nhưng gặp mặt rồi Tần Thuật liền nói, "Thân thể Quốc công gia không tốt, không nên chờ lâu dưới gió tuyết, mời Quốc công gia vào trước thôi..."

Tần Thuật nhường đường, Tống Nghiêm cười cười, "Vậy lão phu cũng không khách khí nữa."

Nói xong ông thật sự dẫn theo mấy người Tống Tích vào trong, mấy người Tần Thuật thì đi chậm mấy bước phía sau.

Mặc dù trên mặt Tần Thuật không thể hiện ra điều gì, thế nhưng Tần Hoan đứng ở ngay sau lưng ông, phát hiện ra nắm tay ông ta đang siết chặt thành đấm. Còn mấy người Tống Nghiêm đi phía trước lại ưỡn ngực nâng cao đầu, tương đối có chút vênh váo tự đắc.

Tần Hoan đội mũ trùm đầu, âm thầm lặng lẽ thấy hết vào mắt, khiến cho trong lòng nàng lại thấy trĩu nặng.

Nơi này là kinh thành, nhìn thì thấy ai ai cũng đều là danh gia vọng tộc thế nhưng trong đám quyền quý thì cũng vẫn có sự phân chia cao thấp.

Tống Quốc công phủ không phải là thừa kế, tước vị của Công hầu chỉ cao hơn Hầu tước nửa điểm mà thôi, nhưng bởi vì có nữ nhi trong cung làm phi và sinh ra Hoàng tử cho nên Hầu phủ cũng phải nể mặt. Chuyện này đối với nàng mà nói thì cũng chẳng có gì, bởi vì địa vị của nàng vốn đã thấp, nhưng đối với Tần Thuật thì nhất định đã bị đè nén trong lòng. Bởi vì như thế, mấy người vốn đã có quyền lực lớn trong tay rồi nhưng vẫn muốn đi tranh giành quyền thế lớn hơn nữa. Hiện giờ Hầu phủ không thể nào so với Quốc công phủ được, thế nhưng sau này có một vị Thái tử phi thì lại thế nào?

Tần Hoan vừa nghĩ xong thì nhóm người Tống Nghiêm đã bước vào trong cửa cung, lúc này Tần Thuật mới tiến lên trước mấy bước. Cấm quân ngoài cửa kiểm tra một vòng rồi mới cung kính mời bọn họ vào trong.

Vừa vào cửa liền có tiểu thái giám tiến lên hành lễ dẫn đường.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, ngoài cửa Chính Hoa vẫn còn có nhiều người di chuyển lộn xộn thế nhưng vừa vào cửa thành thì xung quanh đã lập tức yên tĩnh lại. Đằng sau cửa Chính Hoa chính là cửa Chính Dương, trên tường thành nguy nga tráng lệ cũng có cờ quạt bay phấp phới như ngoài kia, thế nhưng bên ngoài sân dẫn đến cửa Chính Dương thì một bóng người cũng không thấy, chỉ có một nhóm người Tống Quốc công vừa rồi đi ngay đằng trước nàng mà thôi.

Cửa Chính Dương trông khá đơn giản, bước vào trong thì mọi người liền được dẫn đến chỗ cửa Ngoại Nghi, thế nhưng con đường mà bọn họ đi lại không hề giống với nhóm người Tống Nghiêm.

Tần Hoan nhìn qua thì cảm thấy đúng là quyền lực khác nhau cũng được đối xử khác nhau.

Tần Triều Vũ ở bên cạnh nói, "Chắc hẳn bọn họ đến cung của Uyển phi, tối nay là Giao thừa, phi tần cấp cao trong cung đều có thể đoàn tụ cùng người nhà trước khi đại yến diễn ra..."

Tần Hoan từ sớm đã đoán được, nghe thấy thể chỉ gật đầu. Nàng ngẩng lên chỉ thấy con đường trước mặt hai bên đều là tường cung cao vút.

Lúc đứng trước cửa thành chỉ cảm thấy tòa thành lâu cao lớn nguy nga, vào đến bên trong rồi đại khái Hoàng cung này khiến người không thở nổi. Còn những tường đỏ mái ngọc này, đối với người không quan tâm đến quyền lực như nàng mà nói thì chẳng qua chỉ là một cái lồng giam mà thôi. Còn Tần Triều Vũ, cực kỳ hiển nhiên nàng không cảm thấy như vậy.

Nàng đi song song cùng Tần Hoan một chỗ, người ngoài nhìn vào thì thấy dáng vẻ nàng đoan chính, khoai thai đẹp đẽ. Nàng đè giọng xuống thật khẽ để nói chuyện với Tần Hoan, "Có thấy không, chỗ này cung điện nối liền nhau liên tiếp, mỗi một chỗ đều tinh xảo đẹp đẽ quý giá không gì sánh nổi, ngay cả sơn vàng lẫn hình vẽ trên mái nhà cũng phải rực rỡ hơn bên ngoài rất nhiều. Đợi lát nữa đến Sùng Minh điện rồi thì còn có ngói ngọc, lan can, thảm hoa, cột trụ bằng vàng, chỉ cần trở thành chủ tử ở bên trong thì toàn bộ vinh hoa phú quý muội đều có thể tùy tiện hưởng thụ. Đến lúc đó, ngay cả Tống Quốc công nhìn thấy muội cũng đều phải quỳ xuống, dựa vào dung mạo này của muội, nếu như muốn tiến vào chỗ này thì đương nhiên sẽ có khả năng. Muội có động tâm không?"

Giọng nói Tần Triều Vũ cao cao tại thượng thăm dò, Tần Hoan nghe xong liền có chút buồn cười, "Bát tỷ tỷ nói mấy thứ này đúng thật là rất cám dỗ, thế nhưng Bát tỷ tỷ thích hợp với con đường này hơn so với ta. Bát tỷ tỷ yên tâm, ta không hề có ý định bước lên trên con đường này."

Tần Triều Vũ đảo mắt, tia sắc bén tràn đầy trong mắt, "Muội nói gì vậy?"

Tần Hoan thở dài, cũng quay sang nhìn Tần Triều Vũ, "Tính tình Bát tỷ tỷ ngay thẳng, sảng khoái thành thật, một khi đã như vậy thì ta cũng không vòng vo gì với Bát tỷ tỷ thêm nữa. Bát tỷ tỷ có hỏi thì ta xin trả lời, có như vậy tỷ mới không đắn đo trong lòng."

Tần Triều Vũ nhìn Tần Hoan, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp.

Đúng thật là nàng đang thăm dò, nàng đã nhận ra Tần Hoan là người gặp chuyện không sợ hãi, tiến lùi đúng mực, nếu như Tần Hoan muốn thì có thể giả vờ là người nhanh nhẹn yếu đuối, mà với trí tuệ của Tần Hoan thì cũng không dễ dàng bị bắt nạt như vẻ dịu dàng bên ngoài. Tần Triều Vũ vốn tưởng rằng lần này nàng thăm dò thì Tần Hoan có thể sẽ khéo léo dùng mấy lời hay ý đẹp để đối đáp lại, không ngờ được Tần Hoan lại còn trực tiếp hơn cả nàng.

Mặc dù sự trực tiếp của Tần Hoan xua tan đi lo lắng trong lòng nàng thế nhưng cũng chứng minh được trong lòng Tần Hoan, nàng chẳng là gì cả. Bởi vì không sợ nàng, bởi vì nàng không tạo thành nguy cơ cho Tần Hoan nên Tần Hoan mới trực tiếp trả lời như thế. Mà điểm này khiến cho Tần Triều Vũ cực kỳ không thích, nàng có xưng danh 'đệ nhất tài nữ kinh thành, dung mạo lẫn gia thế đều không tầm thường, quý nữ trong kinh thành làm gì có ai đứng trước mặt nàng mà không sợ bị nàng đàn áp?

Tần Triều Vũ hung tợn nhìn Tần Hoan một cái, thấy được đôi mắt trong veo như suối của Tần Hoan vẫn đang nhìn nàng, nàng hiểu Tần Hoan nói được làm được. Nếu như Tần Hoan đã không kiêng kỵ nàng nữa thì Tần Hoan cũng sẽ không lừa dối nàng làm gì.

Tần Triều Vũ thu hồi ánh mắt lại rồi cười lạnh, "Ta thật sự thích tính cách của Cửu muội muội, đơn giản trực tiếp."

Thích thì thích thế nhưng cũng vẫn khiến cho nàng cáu giận.

Tần Hoan cười cười, "Phiền não của nữ tử đa phần do phỏng đoán và suy nghĩ quá nhiều, một nét bút không viết ra được hai chữ 'Tần', đạo lý này muội muội vẫn luôn biết đến. Bát tỷ tỷ cứ như trước đây, quyết chí tiến lên là được."

Tần Triều Vũ cảm thấy hơi nghẹn trong ngực, lời này của Tần Hoan khiến cho nàng vừa lòng, thế nhưng thái độ của Tần Hoan lại làm nàng khó chịu.

"Cửu muội muội có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, địch nhân của ta ở kinh thành đã đủ nhiều rồi, nếu như tỷ muội trong nhà mình lại không biết chừng mực dã tâm đến trời thì khiến ta rất phiền muộn. Cửu muội muội như thế thì rất tốt."

Tần Triều Vũ ngẩng cao đầu, ra vẻ cao thượng mà khen ngợi Tần Hoan một câu.

Tần Hoan cười cười, dùng dáng vẻ của một muội muội trả lời, "Đa tạ Bát tỷ tỷ khen ngợi."

Nói câu này xong thì Tần Triều Vũ mới cảm thấy vừa lòng, giao chiến đến đây kết thúc.

Đi thẳng theo đường vào cung, khoảng 2 khắc sau mới đến gần Sùng Minh điện. Sùng Minh điện chính là một gian điện phụ bên cạnh Sùng Chính điện mà Đương kim Thánh thượng lên triều, cách Sùng Minh điện một bức tường là nơi Thánh thượng thiết yến quần thần, ở đây hàng năm chỉ mở ra 1-2 lần. Bên ngoài Sùng Minh điện có rất nhiều thị vệ cấm quân cùng với cung nữ thái giám ra ra vào vào, mặc dù đông người thế nhưng hoàn toàn không rối loạn. Tiểu thái giám dẫn đường cũng cúi đầu nín thở, toàn bộ quãng đường đều không nói một câu nào, hắn dẫn mọi người đến cửa điện rồi mới xoay người lại.

"Hầu gia, Thế tử, mời đi bên này."

Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua Hồ thị, "Phu nhân, trong điện nữ quyến ngồi bên trái, mời qua bên này."

Bởi vì tuyết rơi cho nên bầu trời hơi âm u, dù là vậy thì vẫn còn lâu nữa mới đến hoàng hôn, nhưng hiện tại bên trong Sùng Minh điện đã đốt đầy đèn thật lớn dưới đất rồi. Cả tòa cung điện được trang trí bằng gạch vàng, lan can bằng ngọc bích, thảm và đèn đều cực kỳ xa hoa sang trọng. Giữa đại điện đặt một tấm bình phong mỏng để phân cách hai bên, bên phải là nam thần tử, còn bên trái là nữ quyến.

Tiểu thái giám vừa nói xong thì Tần Thuật liền gật đầu về phía Hồ thị. Hồ thị cũng gật đầu đáp lại rồi dẫn Tần Triều Vũ và Tần Hoan đi theo tiểu thái giám sang bên trái. Vào đến cửa đại điện liền có tiểu thái giám khác tiến lên dẫn phụ tử Tần Thuật sang bên phải ngồi.

Lúc Tần Hoan vào trong khu nữ quyến thì ở đây cũng đã có không ít người rồi. Mặc dù trong điện nhiều người nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ, bất luận là vương hầu tướng lĩnh có bao nhiêu tôn quý, hay nhất phẩm lệnh phong gì thì hiện tại vào trong cung rồi đều không ai dám làm càn.

Trên chủ vị bày ra hơn 10 vị trí, 2 chỗ chính giữa là của Thiên tử và Hoàng hậu, trái phải hai bên là phi tần và các Hoàng tử công tử khác. Hiện tại còn chưa đến giờ cho nên ghế ngồi vẫn trống không.

Nếu đã vào điện thì đương nhiên Tần Hoan tháo mũ trùm đầu xuống, nàng vừa tháo thì đã có rất nhiều ánh mắt nhìn sang đây. Tần Hoan vẫn thản nhiên như không ngồi bên cạnh Tần Triều Vũ, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ngang dọc lần nào.

Tần Triều Vũ cười cười, "Cửu muội muội là người mới đến, dung mạo lại bất phàm, tối nay nhất định sẽ khiến người ta chú ý."

Tần Hoan bình tĩnh khẽ cười, "Nếu nói về dung mạo thì hôm nay Bát tỷ tỷ mới đúng là xuất chúng phi phàm."

Tần Triều Vũ cũng cười đáp lại, "Việc gì Cửu muội muội phải khiêm tốn như thế? Muội xinh đẹp thì đương nhiên là chuyện tốt, đợi chút nữa muội sẽ biết, trong Quốc công phủ có một vị Đại tiểu thư yểu điệu lúc nào cũng tự cho mình là bạch liên tiên tử. Tối nay nàng ta sẽ biết nếu như so sánh với muội thì chẳng qua nàng ta chỉ là một bông hoa cỏ đuôi chó..."

Hồ thị ngồi bên cạnh Tần Triều Vũ nghe thấy thế liền chau mày, "Vũ Nhi, cẩn thận lời nói."

Tần Triều Vũ cười càng rạng rỡ, lập tức trở nên xinh đẹp và vô hại. Mặc dù nàng đang ngồi thế nhưng sống lưng thẳng đứng đoan chính thanh thoát, dung mạo của nàng không như Tần Hoan, ở nàng có vẻ quyến rũ tràn đầy kiêu ngạo và tự tin như một đóa hoa rạng rỡ, càng tô điểm thêm cho diện mạo của Tần thị.

"Mẫu thân, con biết, lát nữa đông người đương nhiên con sẽ chú ý."

Vừa dứt lời thì lại có một đoàn người tiến vào. Tần Hoan quay sang nhìn thì thấy một vị phu nhân mặc cung trang Nhất phẩm lệnh phong đi đến. Vị phu nhân đó trên đầu cài đầy trâm ngọc, dung mạo rạng rỡ, từng cái nhăn mày hay nụ cười đều thể hiện ra vẻ quý phái hơn người. Đằng sau vị phu nhân đó chính là một nữ tử xinh đẹp mặc váy áo màu trắng tuyết thêu hoa sen.

Mặc dù trời rất lạnh thế nhưng nàng vẫn mặc váy áo bằng lụa mỏng nhẹ nhàng tung bay trong gió, lúc nàng bước đi từng sợi tóc lướt nhẹ qua vai, vòng eo gọn gàng uyển chuyển như liễu rất động lòng người. Thế nhưng không biết nàng ta có phải mắc bệnh hay không mà từ cửa đến chỗ ngồi chỉ cách nhau có vài bước chân thôi cũng khiến nàng phải đi lâu hơn so với người ta. Càng đến gần thì Tần Hoan lại càng nhìn rõ ràng dung mạo của nàng ta hơn.

Gương mặt nàng chỉ to khoảng bàn tay, lông mày như vẽ, mắt ngọc mày ngài, nhưng khi bình tĩnh nhìn lại thì nhan sắc cũng chỉ tính vào bậc trung bình khá mà thôi. Mặt mũi nàng không trang điểm quá đậm, lông mày hơi nhăn lại theo thói quen, đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, khóe mắt lại không biết vẽ cái gì màu trắng lên mà nhìn như phát ra ánh huỳnh quang, vì thế đôi mắt kia vừa nhìn đã trông như sắp khóc khiến cho người ta thương cảm.

Nàng đi đằng sau phu nhân kia, cũng không biết có phải do bị nàng ảnh hưởng hay không mà phu nhân đó cũng bước đi rất chậm. Mặc dù Tần Hoan là người có tác phong không nhanh không chậm thế nhưng cũng tính là linh hoạt, chứng kiến dáng đi của 2 người này vừa kệch cỡm vừa chậm chạp như có bệnh thì trong lòng nàng liền cảm thấy hơi khó chịu...

"Vừa nói cỏ đuôi chó thì cỏ đuôi chó đã đến rồi."

Tần Hoan đang chăm chú xem trò vui thì đột nhiên Tần Triều Vũ bên cạnh khẽ nói.

Tần Hoan liền rùng mình, hóa ra vị này chính là 'bạch liên tiên tử' mà ban nãy Tần Triều Vũ nhắc đến...

Căn bản Tần Hoan không thích xem náo nhiệt, thế nhưng 'bạch liên tiên tử' này thật sự coi con đường này là của riêng mình mà mặc sức trình diễn nét yểu điệu mảnh mai. Ánh mắt Tần Hoan vẫn rơi lên trên người nàng ta, rất nhanh sau đó Tần Hoan dở khóc dở cười phát hiện ra, vị 'bạch liên tiên tử' này thật ra đang đi về phía bàn của các nàng. Không chỉ có như vậy, ánh mắt nàng ta thậm chí lại còn vừa oan ức vừa tức giận mà rơi lên trên người Tần Hoan.

Tần Hoan chau mày, thầm nghĩ chuyện này không ổn rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.