🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 188: Mưu tính của Thành vương (2)

Lúc Hồ thị quay về từ thư phòng thì mấy người Tần Hoan cũng gần ăn cơm xong rồi. Hồ thị không biết vì sao mấy người Trịnh Bạch Thạch lại đến cho nên thắc mắc trong lòng cũng chỉ qua một lúc liền bay biến hết. Mọi người ăn xong bữa tối thì như thường lệ sẽ mang trà bánh lên, Hồ thị biết bên thư phòng kia không phải chỉ nói vài câu là xong thế nên liền chuẩn bị trò chuyện uống trà cùng Tần Triều Vũ và mấy cháu gái. Thế nhưng vừa nói được mấy câu thì đột nhiên Tần Diễm lại đến đây...

"Diễm Nhi? Phụ thân con đâu? Còn 2 vị Đại nhân thì sao?"

Tần Diễm khẽ cười, "Hai vị Đại nhân đi rồi, phụ thân vẫn còn đang ở trong thư phòng."

Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Phu thân gọi Cửu muội muội đến thư phòng một chuyến."

Mấy người Hồ thị nhất thời nhìn sang Tần Hoan, bản thân Tần Hoan cũng có chút ngoài ý muốn mà đứng dậy.

Tần Diễm cười cười, "Không có gì, phụ thân nói có chuyện cần phải thông báo với muội."

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, vậy hiện tại muội đến đó ngay."

Tần Diễm gật đầu, "Đi theo ta." Sau đó hắn lại nhìn Hồ thị, "Mẫu thân, con dẫn Cửu muội muội qua đó."

Hồ thị bước lên 2 bước chào đón, "Được rồi, đi mau đi mau..."

Tần Diễm dẫn Tần Hoan rời khỏi, Phục Linh cũng vội vàng chạy theo sau Tần Hoan. Mấy người vừa ra khỏi chính đường thì mặt mày mọi người trong này vẫn chưa giãn ra, Tần Tương hỏi, "Đại bá phụ gọi Cửu muội muội đến đó làm gì?"

Tần Triều Vũ nhăn mày, "Mẫu thân, khách quý vừa đến gặp phụ thân là ai thế?"

Hồ thị cười cười, "Là Trịnh Phủ doãn, phụ thân con gọi Hoan nha đầu đến chắc hẳn là muốn đưa khế đất của Nhị phòng cho con bé."

"Khế đất của Nhị phòng? Khế đất của Nhị thúc và Nhị thúc mẫu sao?"

Tần Sương tò mò hỏi một câu, Hồ thị gật đầu, "Phải, năm đó Nhị thúc và Nhị thúc mẫu con đột nhiên ra đi cho nên vài khế ước nhà cửa và khế đất đều giao cho Đại bá phụ con thay mặt nắm giữ."

Tần Sương gật đầu, "À, thì ra là vậy."

Tần Triều Vũ cũng buông lỏng mặt mày, Tần Hoan những cái khác thì không nói, còn chuyện nàng không có phụ mẫu thì Tần Triều Vũ rất thông cảm. Thấy đó chỉ là chuyện bàn giao khế đất nên nàng mới một lần nữa ngồi xuống uống trà.

Còn bên này tim Tần Hoan có chút đập nhanh mà đi theo sau Tần Diễm.

Phục Linh chưa bao giờ nhắc đến mấy chuyện khế đất của Nhị phòng, vậy lần này Tần Thuật tìm nàng để làm gì chứ?

Năm đó lúc bị đưa đi thì tính tình Cửu tiểu thư cũng không khác gì lúc ở Cẩm Châu là bao nhiêu, không hỏi thế sự, nhát gan hèn mọn. Phục Linh đi theo Cửu tiểu thư, mặc dù có lòng nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là hạ nhân, mà Nhị phòng và Đại phòng lại đã phân ra ở riêng cho nên gia sản của Nhị phòng sắp xếp thế nào thật sự là điều mà Tần Hoan nên quan tâm. Có điều nàng vẫn chưa hoàn toàn coi bản thân mình thành Cửu tiểu thư cho nên đương nhiên cũng không có lòng truy hỏi đến tài sản.

"Cửu muội muội, hai ngày nay muội đang làm gì?"

Tần Diễm thấy Tần Hoan cụp mắt xuống mà không nói lời nào nên mới chủ động lên tiếng.

Tần Hoan ngước mắt lên nói, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, muội chỉ đọc sách rồi làm thuốc linh tinh thôi."

Tần Diễm muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn không nên nói ra trước, "Muội đừng lo lắng, không có chuyện gì to tát đâu."

Tần Hoan gật đầu, đi theo Tần Diễm vào thẳng trong cửa thư phòng. Bóng đêm càng sâu, đêm càng lạnh, Tần Hoan vừa vào sân đã nhìn thấy bên trong đèn thắp sáng trưng. Nàng thu lại suy nghĩ miên man rồi đi theo Tần Diễm vào trong phòng.

"Phụ thân, Cửu muội muội đến rồi..."

Tần Thuật nghe thấy thế liền xoay người lại, Tần Hoan liền nhún người, "Bái kiến Đại bá phụ."

Tần Thuật nở nụ cười ấm áp, "Bên ngoài trời có lạnh không, sao không mặc cái áo choàng vào?"

Tần Hoan tươi cười, "Con chỉ đi lại trong phủ thôi, cũng không lạnh lắm."

Tần Thuật chỉ vào ghế bên cạnh, "Ngồi xuống nói chuyện đi."

Tần Diễm và Tần Hoan cùng nhau ngồi xuống, Tần Thuật liền ôn tồn, "Chuyện này vốn nên nói luôn với con ngay khi con vừa về đến, thế nhưng ta nghĩ đến con vừa đi đường xa còn chưa kịp thích ứng nên đợi con nghỉ ngơi một chút rồi mới nói cho con. Hiện tại con đã về đây được mấy ngày rồi, chắc hẳn cũng đã phụ hồi lại cho nên ta muốn giao vài thứ cho con."

Nói xong Tần Thuật lại lấy một hộp gỗ tử đàn ở trong ngăn kéo án thư, ông vỗ vỗ lên nắp hộp rồi nói, "Bên trong này chính là gia sản của Nhị phòng mà khi Nhị đệ mất đã lưu lại. Năm đó bọn họ ra đi quá nhanh, mà tuổi tác con còn nhỏ, chỉ sợ bên dưới có điêu nô coi thường chủ tử cho nên mấy thứ này ta liền thay con cất giữ. Trước đây đã được các trưởng bối khác trong tộc làm chứng cho nên con có thể yên tâm, hiện tại con đã trở lại rồi thì mấy thứ này ta liền giao cho con tự mình bảo quản."

Nói xong ông đẩy cái hộp về phía nàng, "Mấy sản nghiệp này hiện tại vẫn do những quản sự năm đó trong phủ của Nhị đệ quản lý, hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong thôn trang của Nhị đệ. Năm đó dưới danh nghĩa Nhị đệ vẫn còn có mấy cửa hàng nữa, có điều sau khi hắn ra đi thì mấy cửa hàng đó không có chủ tử giỏi giang nào quản lý cho nên càng ngày càng lụn bại, về sau ta quyết định bán đi để đổi lấy ruộng vườn. Mấy năm nay địa tô ở đó năm nay nhiều hơn năm trước, toàn bộ đều gửi trong tiền trang Khánh Phong, con cầm ấn tín của phụ thân con đến thì sẽ có thể lấy được tiền ra ngoài. Trong hộp này ngoài khế ước nhà cửa cùng khế đất thì còn có ấn tín của Nhị đệ nữa. Hiện tại con cứ giữ lấy, đã sắp sang năm mới rồi, con cứ nghĩ xem lúc nào muốn gặp mấy quản sự này thì cứ nói với Tam ca con, bảo Tam ca con phái người gọi bọn họ đến đây là được."

Tần Hoan nghe thấy thế đương nhiên là gật đầu, Tần Thuật lại nói, "Những sản nghiệp này không cần con phải tự mình cáng đáng, các quản sự bên dưới cũng đã quen tay cả rồi, con chỉ cần cho bọn họ biết con là chủ tử của bọn họ là được rồi. Đợi sau này nếu phải xuất giá thì toàn bộ chính là hồi môn của con."

Tần Hoan định nói lại thôi, vừa nghe thấy Tần Thuật liệt kê ra thì nàng liền biết sản nghiệp này giá trị rất lớn, mà nàng cũng không phải là Cửu tiểu thư chân chính, nếu như cứ thế mà nhận thì trong lòng nàng cũng hơi có chút chột dạ. Tần Thuật lại nhìn vào vẻ mặt do dự đó của nàng rồi cười cười, "Nếu như con lo lắng bảo quản không tốt thì tùy lúc có thể đến hỏi ta, hoặc là hỏi Tam ca con cũng được, đến lúc đó bọn ta sẽ giúp đỡ con. Phụ thân con là một người ngay thẳng, mấy sản nghiệp này cũng không tính là nhiều, chờ lúc nào con xuất giá thì Đại bá mẫu con vẫn còn phải chuẩn bị thêm tư trang mới được. Dù sao đi nữa thì đây cũng là di vật của phụ thân con, cho nên phải giao cho con thì mới đúng. Mau đến đây cầm đi, bên trong này còn có một bản danh sách do chính trưởng bối trong tộc chứng nhận, bên trên đều đã liệt kê toàn bộ sản nghiệp ra rồi, con kiểm tra đối chiếu một chút xem văn kiện đã đầy đủ hết hay chưa..."

Tần Thuật và Tần Diễm đều nhìn chăm chú vào Tần Hoan, Tần Hoan trầm ngâm giây lát rồi kiên quyết đứng dậy nhận lấy hộp trên án thư đó. Trong hộp rất nặng, Tần Thuật cười nói, "Mở ra kiểm tra một lần đi..."

Tần Hoan vội nói, "Bao nhiêu năm như vậy may mắn mà có Đại bá phụ tiếp quản thay, đương nhiên con không cần phải kiểm tra."

Tần Thuật lại cười, "Con tin tưởng Đại bá phụ là được rồi." Ông dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Ta nghe Tam ca con nói, con biết nghiệm thi à?"

Tần Hoan đang mải nghĩ ngợi phải xử lý cái hòm này thế nào mới tốt thì bất thình lình bị hai chữ 'nghiệm thi' làm cho giật mình.

Tần Hoan liếc nhìn Tần Diễm một cái sau đó mới gật đầu, "Dạ vâng!"

Nụ cười trên mặt Tần Thuật càng rực rỡ, "Sao con lại biết nghiệm thi?"

Tần Hoan dựng thẳng sống lưng, "Ban đầu chỉ là con biết y thuật thôi, về sau ngẫu nhiên đọc được mấy cuốn sách liên quan đến nghiệm thi thì đột nhiên con phát hiện ra trong đó có liên quan đến y thuật. Lúc quan phủ tra xét thì cũng có lúc nạn nhân chỉ bị bệnh chết thôi thế nhưng lại bị cho là bị mưu hại mà chết, cho nên lúc đó ngỗ tác phải nghiệm thi để đưa ra phán đoán xem nạn nhân có thật sự bị mưu hại hay không. Mà có đôi khi, rõ ràng nạn nhân là bị người ta sát hại thế nhưng lại bị ngụy tạo thành bị bệnh chết, trong quá trình đó cần phải có kiến thức về bệnh lý thì mới có thể xác định được. Chính vì thế đã khiến con có nhiều hứng thú đối với chuyện nghiệm thi, cho nên con mới nghiên cứu thêm về nó. Đọc sách rồi sau đó mới phát hiện ra cũng không khó lắm."

Mấy chữ 'cũng không khó lắm' của nàng khiến cho Tần Thuật hơi nheo mắt. Nghiệm thi đương nhiên không đơn giản, có điều đối với một người có thiên phú mà nói thì đúng thật sự là không khó lắm. Tần Thuật nghe thấy thế liền hứng khởi bừng bừng, "Con nói như vậy thì đúng là như vậy, có điều con không sợ hãi à?"

Tần Hoan mấp máy môi, "Ban đầu đúng là có chút sợ hãi, có điều về sau con phát hiện ra người chết cũng không thể nhúc nhích được nữa, lại không thể đả thương người thì cũng không còn sợ hãi nữa. Còn mấy chuyện về thần thần quỷ quỷ thì lúc nghiệm thi dùng chút hương trừ thối là được rồi."

Ánh sáng trong mắt Tần Thuật càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng ông cũng tin tưởng vài phần lời Tần Diễm nói. Làm gì có cô nương nhà nào lại có thể bình tĩnh nói đến chuyện nghiệm thi rồi người chết như vậy được? Tần Thuật lại hỏi tiếp, "Con không sợ máu tanh hay mấy thứ ô uế này à?"

Tần Hoan im lặng một lát, "Trong lòng không có quỷ thì việc gì phải sợ..."

Tần Thuật hơi sững sờ, sau đó mới cười vang, "Hay, hay cho một câu trong lòng không có quỷ, bản tâm thanh tịnh nào sợ bụi trần? Nhìn con vốn cực kỳ trầm tĩnh, không ngờ được tâm tính cũng cực kỳ phi phàm. Lòng sợ hãi chính là ảo giác, nếu suy nghĩ cẩn thận đến điều này thì đúng là không cần phải sợ hãi. Hoan Nhi, con thật sự đã khiến cho Đại bá phụ hoàn toàn thay đổi cách nhìn về con rồi."

Tần Hoan cụp mắt lại, "Chỉ là lúc ở Cẩm Châu con đã nghe lão phu nhân đọc kinh Phật quá nhiều mà thôi..."

Nói như vậy Tần Thuật lại càng không thấy gì khác thường, chỉ khẽ thở dài, "Tam ca con nói con y thuật bất phàm ta còn thấy kinh ngạc, phụ mẫu con mặc dùng cũng biết chút ít thế nhưng hai người bọn họ cũng chẳng làm ra chiến tích gì cả. Hiện giờ xem ra con dựa vào dạy dỗ trước kia của bọn hò mà hậu sinh khả úy rồi, cũng đủ để thấy con có tư chất bất phàm."

Không chỉ có thiên phú bất phàm về y thuật, mà dựa vào vài câu kinh Phật lão phu nhân niệm ở Cẩm Châu lại có thể ngộ đạo. Trí tuệ cỡ này cũng không phải một người bình thường có thể có, ngoại trừ hôm đầu tiên Tần Thuật bị dung mạo của Tần Hoan làm cho kinh ngạc thì sau này cũng không có thời gian hàn huyên cùng với 3 vị cháu gái. Hôm nay chỉ ngắn ngủi mấy câu thôi mà đã khiến cho ông hoàn toàn thay đổi cách nhìn về đứa cháu gái này.

Như vậy, những lời tiếp theo đây muốn nói ra liền không khó khăn nữa rồi.

"Hoan Nhi, nếu con không sợ nghiệm thi thì chỗ này của Đại bá phụ có một chuyện muốn con giúp đỡ." Tần Thuật nói thẳng vào vấn đề, "Gần đây án mạng trong kinh thành con cũng đã nghe nói đến, vụ án này do Phủ doãn Lâm An tra xét đã hơn một tháng nay vẫn còn không tìm ra manh mối mấu chốt. Tối nay ta nghe Tam ca con nhắc đến chuyện của con nên liền muốn con thử một lần, không biết con có bằng lòng hay không?"

Tần Hoan chợt hiểu ra, hóa ra đây mới là nguyên nhân chính gọi nàng đến đây.

Gần như không cần do dự, Tần Hoan gật đầu, "Đương nhiên con bằng lòng."

Tần Thuật lại kinh ngạc lần nữa, "Con còn chưa nghĩ xong mà? Vụ án này liên quan rất rộng."

Nói xong ông lại vội vàng giải thích, "Con đến thì cứ cố gắng hết sức, nếu có thể hỗ trợ được thì đương nhiên tốt, còn nếu không thì cũng không phải lo lắng."

Tần Hoan gật đầu, "Bá phụ yên tâm, một khi cháu gái đã đồng ý thì đương nhiên sẽ không xem nhẹ."

Tần Thuật vui vẻ vỗ bàn, "Được, không hổ là nữ nhi Tần thị bọn ta, không hề thua kém gì đấng nam nhi. Việc này còn phải thu xếp một phen, con yên tâm, lần này đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng. Con cứ chờ tin tức là được, chắc hẳn đến mai sẽ thu xếp cho con đến đó." Nói xong ông lại bổ sung, "Ta và Tam ca con cũng sẽ đi chung, con không phải sợ."

Tần Hoan vốn cũng chẳng có gì sợ hãi, nhưng Tần Thuật đã nói thế thì nàng đành phải thuận theo, "Vâng, xin Đại bá phụ yên tâm."

Tần Thuật lại hỏi lại, "Có cần phải chuẩn bị đồ gì không?"

Tần Hoan nghĩ ngợi giây lát, "Chuẩn bị những đồ vật thường dùng của ngỗ tác trong nha môn là được rồi."

Tần Thuật gật đầu, "Được, vậy tối nay con cứ về nghỉ ngơi là được rồi."

Tần Hoan nhún người rồi sau đó mới quay ra cửa. Tần Diễm đứng dậy tiễn Tần Hoan đến cửa viện rồi khẽ nói, "Chờ tin tức của ta."

Tần Hoan gật đầu xong mới rời đi.

Tần Diễm thấy nàng đi khuất rồi mới quay trở vào, vừa bước vào đã vui vẻ phấn chấn, "Phụ thân, thấy thế nào? Hài như không có nói sai chứ, Cửu muội muội đương nhiên khác biệt rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.